Ông chủ lắp bắp nói: “Thứ vừa nãy là cái gì? Nơi đó sao lại có…”
“… Mẹ nó, sao ở đó lại có quan tài?”
“Lúc trước tôi nghe đồn cao ốc bỏ hoang này có quỷ, thậm chí có người còn nhìn thấy quan tài bay trên trời, chẳng lẽ đây là cỗ quan tài đó sao?”
“Thật hay giả đấy? Tôi vẫn luôn nghĩ đó là tin vịt, doạ chết tôi rồi!”
“Cái quan tài này không thể động vào! Thứ tà ma như thế các canh nên tránh xa một chút!”
“Mau lên đi, đi mời đạo sĩ tới!”
Lý đạo trưởng thong thả đến, ông ta mặc áo đạo bào, cầm kiếm gỗ đào. Hai người đồ đệ cung kính đi theo sau Lý đạo trưởng, tay cẩm pháp khí, dáng vẻ nghiêm túc quỷ thần không thể xâm phạm.
Nhà thầu nói: “Đạo trưởng mau xem giúp chúng tôi với, trong toà nhà này có một cái quan tài, có phải khu này thực sự không may mắn không?”
Lý đạo trưởng ngửa đầu nhìn toà nhà bỏ hoang, lại đi lại mấy vòng xung quanh, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Trong toà nhà này có âm khí rất nặng, gió quỷ gào rít giận dữ là do các anh động thổ vào đúng giờ tử cho nên mới dễ dàng thu hút những thứ không sạch sẽ. Cái quan tài đó là minh chứng rõ nhất. Nếu các anh muốn khởi công lần nữa thì trước hết phải đuổi hết quỷ quái đi, sau đó chọn ngày hoàng đạo mà khởi công, nếu không hậu hoạ sẽ khó lường.”
Ông chủ nói: “Vậy phiền đạo trưởng, chỉ cần đuổi được đám quỷ đó đi thì có tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả!”
Nhà thầu vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Đúng vậy, bây giờ còn chưa khởi công đã gặp chuyện này, nếu không xử lý tốt thì về sau không biết còn gặp những chuyện kinh khủng thế nào nữa.”
Ông chủ còn nói: “Đúng rồi, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, anh dặn cấp dưới đừng đi nói lung tung, nếu mà để lộ ra thì còn ai muốn mua nhà của chúng ta nữa?”
Nhà thầu nói: “Yên tâm đi, tôi đã nói với đám công nhân rồi, nếu ai dám nói bậy thì lập tức cuốn xéo. Bây giờ muốn phiền Lý đạo trưởng chọn cho chúng tôi một ngày hoàng đạo để khởi công ạ.”
Lý đạo trưởng vuốt râu, nói: “Các anh cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, đảm bảo không có sai sót gì.”
Lý đạo trưởng thề son sắt như vậy, dáng vẻ đã tính cả rồi làm nhà thầu và ông chủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy làm phiền đạo trưởng.”
Lý đạo trưởng ừ một tiếng, dặn đồ đệ chuẩn bị, ông ta muốn lập đàn làm phép. Trước tiên phải dán bùa chú phong ấn lên bốn phía quanh quan tài, lại cử người canh giữ bên ngoài không cho bất cứ kẻ nào tới gần vân vân.
Lý đạo trưởng đã nói vậy thì người ngoài đương nhiên không phản đối gì, ồn ào kết hợp với ông ta lập đàn làm phép.
…
Trong lúc này, nữ quỷ áo đỏ đã đi tìm quỷ không đầu, quỷ cụt tay và nữ quỷ trung niên tập hợp lại nghĩ cách giúp cô. Nữ quỷ trung niên thích bát quái, ngoài việc trông con thì cũng thích đi khắp nơi, bà ấy biết nhiều nên Cố Phi Âm nhờ tìm giúp xem quanh đây có chỗ nào thích hợp để ở tạm không.
Nhà đắt quá thì cô không thuê được, chỉ muốn tìm một toà nhà bỏ hoang không cần đóng tiền như này nhưng rất khó khăn.
Nữ quỷ trung niên nói: “Chuyện này giao cho tôi, tôi đi hỏi thăm giúp cô, đảm bảo tìm được một nơi vừa tiện nghi mà giá cả lại phải chăng.”
Cố Phi Âm yên tâm, cười cười nói: “Cảm ơn cô ạ.”
Nữ quỷ trung niên nói: “Cảm ơn cái gì chứ. Thế tôi đi trước đây, các cháu ở bên này cứ từ từ đừng vội.” Vừa lúc bà biết một người bạn có căn nhà xảy ra vụ án giết người nên vẫn chưa cho thuê được, không biết giờ còn cho thuê không, bà định đi qua xem sao, nếu cho thuê thì cô gái tóc dài ở đó là quá hợp lý.
Nữ quỷ trung niên đi rồi, nữ quỷ áo đỏ lại nói qua tình huống ở cao ốc bỏ hoang, quan tài của cô đã bị đạo sĩ dùng bùa chú phong ấn. Tuy ông ta không giỏi lắm nhưng bùa chú cũng có vài phần phù lực, tiểu quỷ giống như bọn họ không có cách chống lại được, hơn nữa bên ngoài toà nhà bỏ hoang còn có không ít người canh.
Nếu muốn mang quan tài ra thì hơi khó khăn, đầu tiên phải xé được lá bùa phong ấn xuống.
Cố Phi Âm nói: “Không sao hết, buổi tối mọi người đi vào cùng tôi, tôi xé lá bùa xuống rồi mọi người giúp tôi mang ra ngoài.”
Nữ quỷ áo đỏ không nhịn được cười: “Ai bảo cô tham cơ, bây giờ thì hay rồi, cả quan tài cũng bị giữ lại luôn.”
Cô gái hàng xóm và bà cụ cũng nhìn Cố Phi Âm, có vẻ như có chút vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Cố Phi Âm thực sự rất lo lắng, lúc ấy cô nghèo như vậy, trên người chỉ có một ngàn tệ, lại không có công ăn việc làm thì lấy đâu ra tiền thuê nhà chứ? Sau khi có tiền rồi thì lại không muốn tiêu xài phung phí, hơn nữa ở toà nhà bỏ hoang này cũng khá ổn, vừa tiện vừa chẳng mất tiền, lại có cả hai hàng xóm, cô không muốn dọn đi. Ai ngờ tự nhiên xảy ra chuyện này.
Hành động giành lại quan tài lần này thực sự rất quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được thất bại!
Cô không ngờ bây giờ ở toà nhà bỏ hoang lại có nguy hiểm như vậy.
…
Cố Phi Âm cũng không về công viên