Thời gian đã trôi qua ba mươi phút, tình hình trong sân vẫn đang bất lợi cho Trần Cảnh, phạm vi di chuyển của cậu ngày càng thu hẹp lại.
Trên người cũng xuất hiện một vài vết xước nhẹ ở trang phục.Liên tiếp các chiêu thức thể thuật, các loại vũ khí được tung ra, từ phi tiêu, đoản nhận thậm chí cả bùa nổ,mặt sân dần xuất hiện những hố nhỏBên ngoài sân, trên đài quan sát của bộ phận đội trưởng, lời bàn luận vang lên không ngớt.
Người ngồi gần Trần Liễu nhất lên tiếng.- Tứ trưởng lão, thiếu tộc trưởng thiên tư quả nhiên không tầm thường.
Mới cấp bảy đã cầm cự tới hơn ba mươi phút với người trên mình tới năm cấp.
Rõ ràng thằng bé Trần Huyền không hề nương tay.- Haha Lâm lão đệ không cần thắc mắc, chính ta nói với Huyền phải đánh hết sức, không được nương tay, có như vậy mới kiểm tra được hết khả năng của Cảnh, lên chiến trường kẻ địch nào sẽ nương tay với nó chứ.Người vừa nói tên Trần Lâm, thủ lĩnh đội hộ vệ số mười chín, cao thủ Dị nhân Dung thần cảnh.
Người này có quan hệ rất tốt với Trần Liễu.- Dù như vậy nhưng thời gian ngài đưa ra có quá dài không.
Thiếu tộc trưởng quá xuất sắc mới có thể cầm cự đến bây giờ, nếu là kẻ khác ở cấp bảy, chỉ vài ba chiêu của Huyền cũng chẳng đỡ nổi.- Đúng vậy tứ trưởng lão, xem từ đầu đến giờ mặc dù thiếu tộc trưởng rơi xuống hạ phong nhưng vẫn có thể phản kích, hơn nữa cũng chưa bị trúng đòn nào nghiêm trọng.
Tôi nghĩ chúng ta có thể kết thúc được rồi.Người xung quanh nhao nhao lên tiếng, ngồi ở đây có ai không phải người có ánh mắt.
Toàn là cao thủ cảnh giới Dị nhân tất nhiên sẽ nhìn ra sự xuất sắc của Trần Cảnh, nhưng cũng không ai cho rằng cậu có thể cầm cự được một giờ đồng hồ.Lão quản gia Trần Quân ngồi một góc trên đài quan sát, không hề nói gì, nhưng mắt vẫn gắt gao nhìn vào trong sân.Dù sao chênh lệch vẫn khá lớn.
Nhưng có một điêu may mắn, Trần Huyền mới bước vào cấp mười hai, chưa thể nắm giữ được khả năng cường hóa tối đa một bộ phận.- Mọi người không cần lo lắng, nếu Cảnh đã tự tin nhận lời thì phải chấp nhận làm đúng như những gì đã nói, một giờ đồng hồ là một giờ đồng hồ.- Yên tâm đi, ta nghĩ thiếu tộc tưởng của các ngươi không kém như vậy đâu hahaCác vị chỉ huy hai mặt nhìn nhau, nếu tứ trưởng lão đã nói như vậy thì đành xem kết quả ra sao vậy.Bên dưới đài quan sát, những ngươi quan chiến cũng bàn tán xôn xao.
Nhìn trận chiến có nhiều người thán phục, có những người xem với tư thế đơn thuần là xem náo nhiệt.
Cũng có những người mắt lộ ra vẻ ghen tỵ, dù sao không phải ai cũng phục người trẻ tuổi nhưng nổi bật hơn mình, dù đó có là thiếu tộc trưởng cũng không được.
Một kẻ trong số đó nói nhỏ thành tiếng.- Hử, mới cấp bảy đã không biết lượng sức đầu với đội phó.
Lát nữa mất mặt cho đáng đời.Lời vừa ra lập tức có mấy người xung quanh nhìn hắn như nhìn thằng ngu, một người trong đó lên tiếng.- Đúng là miệng phun phân, tự nhìn lại bản thân đi đã.- Thế nào, ngay cả nói cũng không cho ta nói chắc.Tên này vẫn cố gân cổ lên cãi.- Ngươi nhìn thiếu tộc trưởng mới bao nhiêu tuổi, tu luyện được bao lâu, hừ bằng tuổi đấy đến ngón chân người ta cũng không bằng còn nói ra mấy câu ngu không chịu được.- Đúng vậy, ta nói lão Tuất, ngươi năm nay gần bốn mươi rồi, miễn cưỡng mới tu luyện đến cấp mười một, hôm trước đầu với Trần Huyền đến cả mười phút cũng chẳng cầm cự được, bị đánh cho tối tăm mặt mũi, giờ thấy người trẻ tuổi nổi bật hơn mình thì khó chịu hả hahaha- Haha đúng lá nhỏ nhen, công phu thì không nên hồn còn tự cho mình là đúng.Tiếng cười cợt nhả vang lên xung quanh khiến cho kẻ nói xấu Trần Cảnh mặt đỏ tới tận mang tai, không dám nói linh tinh gì nữa.Những đoạn đối thoại như vậy có ở khắp nơi, đa phần mọi người đều thán phục trước khả năng chiến đấu của Trần Cảnh.
Nhỏ tuổi , lại ở cấp độ thấp hơn mà vẫn có thể đấu đến như vậy thì không đơn giản chút nào.Lại mười phút nữa trôi qua, cả hai đang tách nhau ra đứng đối diện nhìn chằm chằm về đối phương.
Dù sao chiến đấu liên tục với cường độ cao cũng không dễ chịu gì.Trần Cảnh đứng thế thủ, hai tay kiểm tra lại hai túi vũ khí của mình, đoản nhận và phi tiêu không còn nhiều.
Cậu không định sử dụng phụ khí thuật nên phi tiêu và đoản nhận chỉ là loại phổ thông nhất.Bên kia Trần Huyền cũng chẳng vui hơn, hắn không ngờ Trần Cảnh lại cầm cự lâu được như vậy.
Bộ pháp kia rất huyền diệu, mặc dù đã tìm ra được một số quy luật nhưng để phá giải thì còn xa.
Trong đầu cũng suy nghĩ đối sách.- Theo tình huống bình thường, đáng lẽ khí của thiếu tộc trưởng phải cạn kiệt rồi mới đúng.
Nhìn có vẻ chật vật nhưng hơi thở vẫn chưa gấp, mặt mũi cũng không có dấu hiệu của việc cạn khí, quá vô lý.
Khoan đã, có lẽ nên thử cách này.Hít một hơi thật sâu, Trần Huyền bỗng liên tiếp phóng ra những chiếc phi tiêu, Trần Cảnh liền rút ra một chiếc đoản nhận, vừa đỡ phi tiêu vừa di chuyển tránh né.
Thi thoảng còn có đoản nhận bay đến.
Nếu để ý kỹ Trần Cảnh sẽ phát hiện ra những chiếc đoản nhận này không nhằm vào cậu, mà bay đến những vị trí có chủ định từ trước.Ở bên ngoài,