Ngoài sân vang lên từng tiếng hoan hô, Trần Cảnh thở dốc cười khổ.
Trong lòng nghĩ.-Nếu trong tích tắc vừa rồi mình không thể thi triển bước thứ tám của Phi vân bộ thì đúng là nếm đủ.
Cậu biết chắc chú Trần Liễu và lõa quản gia Trần Quân sẽ không để cậu mất mạng, nhưng bị thương với mất mặt thì khỏi nói.Hơn nữa dù tránh được trung tâm của vụ nổ, cậu cũng bị áp lực tạo ra do vụ nổ làm bị thương không nhẹ.
Miệng, mũi vẫn có máu rỉ ra, cố họng cũng ngọt ngọt, không phải cậu có nén xuống thì đã phun ra khỏi miệng rồi.Ngực cũng bị ép cho gần như không thở được, phải hít thở mấy lần mới có thể bình thường.
Mắt cũng hoa lên từng chợt.Có lẽ vừa rồi cưỡng ép thi triển bước kia đã khiến chân cậu bị tổn thương, hiện giờ hai chân nặng như đeo chì vậy.
Rõ ràng tình trạng cậu không tốt chút nào.Khó khăn lắm mới đứng được dậy.
Cậu cười nói với Trần Huyền:- Chúng ta đánh tiếp chứ.Trần Huyền vẫn chưa hết kính ngạc, hồi lâu mới cười khổ lắc đầu.- Không đánh nữa.Nói rồi vứt cái đoản nhận trên tay xuống đất, hai tay chắp về phía cậu trước cúi đầu thật sâu.- Thuộc hạ phục rồi, vừa nãy là chiêu mạnh nhất của thuộc hạ.
Lần này thiếu chủ thắng rồi.
Ban nãy do nóng nảy, thuộc hạ không suy nghĩ ký suýt chút nữa gây nguy hiểm cho thiếu chủ.
Thuộc hạ xin chịu phạt.Tràn Cảnh cũng ngẩn ra, tên khốn này ban nãy còn tý chơi chết hắn giờ sao đã đổi sang phục rồi.
Cứ nghĩ phải khổ chiến để cố gắng kéo thêm một lát nữa, ai ngờ tên này chịu thua luôn.
Xem ra chiêu vừa nãy cũng là bị cậu bức quá mà thôi.- Không sao, giao đấu thí tất nhiên phải đánh hết sức, ta không trách ngươi.Những người xung quanh liền hoan hô ầm ỹ,trận chiến này đánh thật đẹp.
Cả hai đều rất thượng võ, như vậy là kết quả tốt nhất, dù sao đều là thiếu niên trẻ tuổi, không nhất thiết phải sống chết với nhau.Mặc dù chiêu cuối cùng của Trần Huyền cũng khá ác liệt nhưng dù sao người ta cũng nhận lỗi về mình, người biết hổi lỗi nên được tha thứ.Trần cảnh nhìn về phía Trần Liễu, chỉ thấy ông đứng dậy.- Được rồi, trận này hòa.
Cảnh cháu làm tốt lắm, Huyền cũng rất xuất sắc, cả hai hãy cố gắng thêm.
Mọi người mau giải tán đi, chuẩn bị cho công việc sắp tới.Mọi người đều tuân lệnh, sau đó ai về chỗ người đó.
Tuy nhiên trận chiến này còn được thảo luận rất nhiều.Lão quản gia Trần Quân đưa Trần Cảnh về phòng nghỉ ngơi.
Trần Liễu cũng đến, sau khi xem xét thương thế của Trần Cảnh, thấy không có gì đáng ngại liền để lại một lọ linh dịch trị thương rôì đi xử lý công việc.
Dù sao là người lãnh đạo ở đây, công việc của ông cũng rất nhiều.Trần Cảnh bị thương cũng không nặng, chủ yếu là do áp lực của vụ nổ cuối cùng.
Vừa dùng linh dược, vừa được quản gia Trần Quân sử dụng khí để điều hòa nên thương thế cũng mau chóng giảm đi.
Tuy nhiên cậu vẫn nghỉ ngơi hai ngày để cơ thể hồi phục hoàn toàn rồi mới chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.Hai này sau, trước tường thành phía sau.
Trần Liễu đang nhắc nhở Trần Cảnh lần cuối.- Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ nhớ chú ý cẩn thận, không cần tham công, chỉ cần đảm bảo an toàn là được.- Dạ thưa chú.Trần Liễu lại quay sang lão quản gia Trần Quân.- Lão Quân, an toàn của Cảnh nhờ cả vào ông nhé, có ông đi cùng ta rất yên tâm.- Xin tứ trưởng lão yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ thiếu chủ thật tốt.Nhóm của cảnh có thể coi là đội nhóm mạnh nhất ở đây.
Thông thường một đội chỉ có ba đến bốn cao thủ cấp Dị nhân, đội trưởng cơ bản là Hóa thần cảnh, những người còn lại đều là Hóa nguyên cảnh.Mỗi người mang theo vũ khí, trang bị cho mười lăm ngày.
Tổng cộng ba mươi mốt người liền theo tuyến đường định trước bắt đầu di chuyển.
Trong phạm vi mười cây số từ tường thành sẽ có các đội tuần tra nên tương đối an toàn, ra khỏi phạm vi này sẽ phải cảnh giác hơn rất nhiều.Lần này họ nhận được bản đồ có lộ tuyến của khu vực số ba, mất hai ngày đi đường để đến khu vực đó.
Mỗi ngày họ di chuyển, nghỉ ngơi theo kế hoạch định trước, thi thoảng gặp những đội người của đội khác cũng chỉ chào hỏi từ xa rồi đường ai nấy đi.
Đôi khi cũng gặp nhân thủ của gia tộc khác nhưng chỉ cần không có địch ý cả hai bên đều tự động tránh nhau.Ba ngày di chuyển, tìm kiếm, cuối cùng họ đã tìm được kiến trúc đầu tiên.
Có thể nói số của Trần Cảnh rất may mắn, chỉ tìm kiếm một ngày đã thấy được một tòa kiến trúc, vận khí không tốt ca