Mọi người kiên nhẫn chờ đội ở bên ngoài, chừng một giờ sau, một trong số hai người quay lại.
Nhìn bộ dạng có vẻ không gặp vấn đề gì, chỉ là thời gian có hơi lâu.
Dù thận trọng đến mấy, quãng đường bảy, tám trăm mét cũng không đến mức đi hết một giờ đồng hồ chứ.Người thị vệ đi đến trước mặt Trần Cảnh và quản gia.- Thưa thiếu tộc trưởng, quản gia, hai người thuộc hạ đã đi được đến cằn phòng, đường đi bên trong như một mê cung, có rất nhiều ngã rẽ.
Hai người thuộc hạ phải tìm rất lâu mới thấy đường chính xác.Trần Cảnh ồ lên, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao hai người này mất thời gian như vậy.
Liền bảo thị vệ dẫn đường, hơn chục người theo sát phá sau.Con đường đá khá nhỏ,chỉ rộng khoảng một mét, những tán cây duối bên trong mọc chằng chịt, rậm rạp.
Cứ cách một đoạn lại có một trụ đá.
Trụ đá cao chừng ba mét, đường kính thân chừng một người ôm.
Bên trên điêu khắc hoa văn kỳ lạ, trụ vốn có màu trắng nhưng chắc do quá lâu nên giờ rêu mọc đã phủ xanh toàn bộ, nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra.Trên thân trụ có nhiều lỗ nhỏ, kích cỡ to thì bằng ngón tay cái, nhỏ nhất chỉ bằng mũi kim.
Khi vừa nhìn thấy chúng, lão quản gia liền giật mình.
Vội đứng chắn trước mặt Trần Cảnh.Dường như dự đoán được hành động của lão quản gia, tên thị vệ liền giải thích những trụ đá đó không còn hoạt động nữa, hai người họ đã kiểm tra kỹ rồi.Lúc này Trần Cảnh mới hiểu ra, những trụ đá không phải là vật trang trí mà bên trong có cơ quan có thể phòng ra những vũ khí chết người.
May mắn kiến trúc này bị bỏ hoang quá lâu nên có lẽ những cơ quan bên trong đều đã hỏng cả.Tên thị vệ dẫn nhóm người đi vòng vèo qua rất nhiều ngã rẽ, càng vào trong số lượng cột càng nhiều, vị trí cũng ngày càng hiểm, không tưởng tượng ra khi chúng đồng loạt phát động thì kẻ đột nhập còn sống kiểu gì.Điều kỳ dị nữa là những bụi cây này hình như luôn có cùng độ cao, hơn nữa muốn xuyên qua chúng cũng chẳng dễ dàng gì, tán lá rậm rạp, nhiều gai nhọn và cực kỳ dày đặc, một người thị vệ thử dùng đao chém mạnh vào tán lá thậm chí phát ra tiếng kim loại va chạm, không hiểu loại cây này là gì, những người ở đây đều là người từng trải vậy mà không ngờ không một ai biết chính xác.Đi lòng vòng chừng mười lăm phút, cuối cùng nhóm người cũng đến được tòa tháp ở trung tâm.
Có một người vẫn canh gác ở lỗi vào tòa tháp.Đến gần mới thấy tòa tháp này hình dáng khá kỳ lạ, nếu có thể dùng từ để mô tả thì nó hơi giống với hình bông hoa sen đang nở.
Tháp hình trụ, phần thân hơi uốn cong chứ không phải thẳng, ngọn tháp không phải một mái mà có đến tám mái chĩa ra tám hướng,mái không hướng xuống mà lại hướng lên trên trên.Lối kiến trúc này không giống với kiến trúc hiện tại.
Thân tháp trơn nhẵn không một tỳ vết, kiến trúc bên ngoài đều sụp đổ hoặc phủ rêu phong, nhưng tòa tháp tuyệt nhiên không có.
Hơn nữa không biết làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ cứng rắn.Nhìn thì không phải đá, cũng không phải kim loại, hơn nữa nếu tới gần còn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ như có như không, quái thật.Cửa tháp vẫn đóng kín, nói là cửa thực ra là một vòng tròn bán kính chừng hai mét, có hình hai con chim Lạc nối tiếp nhau thành vòng tròn, nhìn hơi giống hình âm dương.
Ở trung tâm có một hình vuông, trên đó bị chia thành nhiều ô nhỏ, thứ tự lộn xộn không ra một hình thù gì.Mỗi ô vuông nhỏ đều có thể di chuyển trong hình vuông lớn đó, hơi giống một trò ghép tranh.
Tên thuộc hạ vào trước đang loay hoay di chuyển nãy giờ mà vẫn chưa mở được cửa.
Thấy hắn định dùng vũ lực mở Cảnh liền ngăn lại.- Không được dùng sức mạnh, trong tài liệu có nói nếu dùng sức mạnh phá cửa sẽ khiến cả tòa tháp sụp đổ, ngọc giản bên trong cũng sẽ vỡ nát.Người kia liền dừng tay, vội lui ra sau.
Sau đó lần lượt từng người thử nhưng vẫn không được.
Trần Cảnh chưa động tới vội mà cố gắng nhìn thật kỹ từng mảnh ghép trong đó, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra hình dạng của khối vuông đó.Theo thông tin nhận được, thông thường mỗi tháp đều có khóa như vậy, nhưng rất đơn giản, Nhiều thì cũng chỉ khoảng hai tư mảnh mà thôi , thậm chí có cửa chỉ hơn chục mảnh, rất dễ ghép được.
Hình dạng cũng vô cùng đa dạng, từ sông núi đến động vật.Thế quái nào cái này có tới sáu mươi ba mảnh, hơn nưã có rất nhiều mảnh na ná nhau nên muốn ghép được lại càng khó hơn.
Đang đau đầu suy nghĩ, Cảnh chợt nhìn về hai con chim Lạc khắc trên cánh cửa, một suy nghĩ lóe lên,không lẽ đơn giản như vậy.Sau khi đã ghi nhớ được các mảnh, Trần Cảnh liền kêu người thị vệ đang cố ghép đi ra, cậu sẽ tự ghép nó.
Mọi người liền tản ra nhường cậu bước đến.Bắt đầu với phần trên cùng, cậu vừa di chuyển những ô vuông có phần giống với hoa văn khắc trên cùng của cánh cửa, vừa cố gắng định vị vị trí của ô vuông đó.
Trong này cần sự tính toán rất cao, vưà phải tưởng tượng trong đầu, lại vừa phải di chuyển sao cho ô vuông đó không cản trở những ô sau.Sai xót liên tục, mỗi lần sai Cảnh lại phải tính tính toán và tưởng tượng lại, cực kỳ phiền phức.
Chật vật cả tiếng đồng hồ cậu mới ghép được một phần tư cái khóa.
Có