Khi Trần Cảnh còn đang không biết làm cách nào để thoát khỏi cảnh xấu hổ thì một âm thanh như tiếng tù và vang lên.
Những đồ án xung quanh thân của chiếc phong hành chu cũng đồng loạt tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì giọng nói của Băng Cơ chân nhân vang lên khắp thiên tinh đài.- Đã đến giờ xuất phát, các vị dẫn đoàn mau chóng đưa người của mình đến cửa vào theo sự hướng dẫn của nhân viên thư viện.Theo sau đó, từ hai bên mạn của phong hành chu mở ra sáu cánh cửa nhỏ.
Từ mỗi cánh cửa có một chiếc thang lớn thả xuống mặt đất.
Trước mỗi lối lên đều có một nhân viên của thư viện kiểm tra thân phận của người lên.Năm lối lên mỗi chỗ có một hoa văn khác nhau, cũng chính là gia huy của hoàng gia và tứ đại tộc.
Người ở cao dĩ nhiên đãi ngộ cũng khác, người của năm thế lực đứng đầu không cần phải xếp hàng chung với những người khác, họ có lối đi riêng của mình.Tất cả những người còn lại đều đi chung một lối, tuy đông đúc và phải xếp hàng lâu hơn nhưng cũng chẳng ai có ý kiến.
Ai kém thông minh đến mức thắc mắc với mấy con quái thú đó.Mỗi tộc chỉ có hơn hai mươi người, cũng không cần phải vội làm gì.
Hơn nữa chưa có lệnh của người đứng đầu nhà mình nên người của mấy thế lực lớn vẫn đứng yên chờ đợi.Băng Cơ chân nhân sau khi thông báo xong mới quay lại nói với mấy vị khác.- Các vị, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta mau lên đường thôi.Mấy vị khác cũng không có ý kiến gì, đều lần lượt hạ lệnh cho người của mình bắt đầu di chuyển lên phong hành chu.
Trần Cảnh nhờ đó mà thoát được tình huống khó xử, mau chóng thi lễ với mấy vị trưởng bối, quay lại đội ngũ của tộc mình.Khi tất cả mọi người đã lên xong, chiếc phong hành chu bùng lên quang quang màu trắng.
Năm cánh buồm màu xanh lam cũng bắt đầu chuyển động.
Chiếc phong hành chu chậm rãi bay lên cao, đến khi đạt độ cao chừng trăm mét, lấy tốc độ chớp mắt biến mất trên không trung, chỉ đế lại người bên dưới nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.Người của tộc Trần Cảnh được bố trí ở khoang sau cùng bên phải.
Không gian trong khoang rất rộng rãi, gần ba mươi người mà không hề chật chội, bên trong bố trí mấy chiếc bàn lớn, nhìn chất liệu có vẻ làm từ gỗ bàn hương thượng hạng.Hương thơm từ loại gỗ này có thể an thần dưỡng khí, rất tốt cho người tu luyện.
Quả nhiên là linh khí cao cấp, đến cái bàn cũng không đơn giản.Phong hành chu có tốc độ cực nhanh nhưng bên trong lại cực kỳ ổn định, không hề có cảm giác rung lắc chút nào.
Trần Cảnh không có hứng thú nói chuyện nên ngồi một chỗ tranh thủ tu luyện, rất nhiều thiếu niên cũng như cậu.Quãng đường đến thư viện Hồng Bàng cực kỳ xa.
Cao thủ như cha cậu toàn lực di chuyển cũng mất gần cả tháng, còn để Trần Cảnh dùng sức mình đi, không có vài năm thì đừng nghĩ đi xong.Hồng Bàng nhân giới hiện nay có trình độ khá thấp, cả nhân giới không thiết lập những trận pháp truyền tống nên muốn di chuyển xa đều phải sử dụng yêu thú hoặc các loại linh cụ.Yêu thú và linh cụ cũng chỉ tiết kiệm được một phần sức lực và thời gian, chứ để đi từ Văn Lang đến thư viện, dùng loại yêu thú như kỳ nha mã cũng sẽ mất đến cả năm.
Những loại linh cụ khác cũng không nhanh hơn là bao.Nhưng phong hành chu lại là một kiện linh khí, hơn nữa còn là loại linh khí chuyên dùng để di chuyển nên tốc độ rõ ràng không tầm thường.Quãng đường xa như vậy mà nó chỉ dùng mất mười ngày thời gian đã đi xong, muốn không nể người chế tạo ra nó cũng không được.Đến khi được mấy đứa em họ đánh thức từ trong tu luyện, Trần Cảnh mới biết mình đã đến nơi.Bước ra khỏi cửa khoang, một cơn gió thổi qua mang theo mùi thơm thoang thoảng .Khẽ hít một hơi, cảm giác mát mẻ thư thái khiến toàn thân Trần Cảnh và đám thiếu niên như có cảm giác lơ lửng trên không trung.Những tiếng kêu vui vẻ của đám thiếu niên vang lên không ngớt.
Có lẽ do ở trong phòng kín suốt mười ngày liền khiến chúng cảm thấy ngột ngạt.
Hiện giờ được ra ngoài hít thở nên không tránh được vui sướng.Nhưng Trần Cảnh lại không cho là như vậy.
Cảm giác về khí của cậu nhạy bén hơn đám cùng trang lứa rất nhiều.
Gió ở đây có chút khác thường.Nhắm mắt lại, khẽ cảm nhận một chút.
Giật mình mở mắt, Trần Cảnh thoáng ngây ra.
Không ngờ cơn gió đó lại do khí tạo thành.
Còn là loại khí khá tinh thuần, không phải loại khí hỗn tạp như ở Văn Lang.Bán tín bán nghi, Trần Cảnh ngay lập tức bắt ấn.
Từng luồng khí từ bốn phương tám hướng như dòng nước đổ vào cậu.
Động tĩnh lớn do Trần Cảnh gây ra khiến mọi người đều bị thu hút.Rất nhanh mấy tên xuất sắc cũng như nghĩ ra điều gì liền học theo cậu.
Thấy mấy người giỏi nhất đều bỗng nhiên tu luyện, đám thiếu niên bên cạnh dù không hiểu gì nhưng cũng bắt đầu làm theo.Đến cuối cùng, tất cả đám thiếu niên đều ngồi