Lại qua nửa giờ đồng hồ, những thế lực cuối cùng cũng đến.Một giọng nói tử trên đài cao vang vọng khắp quảng trường, mọi âm thanh trong đều nhất thời im bặt.Người vừa lên tiếng là vị tiên sinh ngồi phía trước nhất, lúc này ông đã đứng dậy.
Vị này nhìn bề ngoài có lẽ phải hơn trăm tuổi, râu tóc đều bạc trắng, mặc một bộ trường bào màu thiên thanh.Thân hình cao gầy, khuôn mặt hiền từ, tuy đã có nhiều nếp nhăn do dấu vết của thời gian nhưng đôi mắt sáng cùng với khi chất đặc biệt khiến vị này trông không hề có vẻ già nua mà mang theo một vẻ tiên phong đạo cốt.“ Bổn đạo Thái Hư, viện trưởng của thư viện Hồng Bàng, cảm ơn các vị quốc chủ, các vị đồng đạo đã mang theo anh tài trong vương triều, gia tộc đến thư viện Hồng Bàng.
Thư viện Hồng Bàng đã có lịch sử vạn năm thành lập, cũng nhờ sự giúp đỡ, nể mặt của các vị đồng đạo mới có thể duy trì phát triển đến ngày hôm nay.”“ Lần này, thư viện sẽ tuyển nhận ba trăm môn sinh.
Quy tắc rất đơn giản, tất cả người đến dự thi sẽ được truyền tống vào một bí cảnh của thư viện.
Mỗi thí sinh sẽ có một ngọc bài thân phận, nhiệm vụ của từng người đó là thu thập yêu hồn của yêu thú trong bí cảnh.”Nói đến đây, chỉ thấy vị này vung tay một cái, phía trước đám đông xuất hiện trăm cánh cửa ánh sáng.
Mỗi cánh cửa có thể cho mười người cùng tiến vào.“ Quy tắc cụ thể đều có trong ngọc bài, người đến dự khảo mau tiến vào”Theo đó, lần lượt từng đoàn thiếu niên tiến vào cánh cửa ánh sáng.
Trần Cảnh thuộc tốp đầu tiên tiến vào.Trần Cảnh từ từ bước vào màn sáng, chỉ thấy lóe lên một cái, mở mắt ra, cậu thấy mình đứng trên một đài đá lớn, xung quanh đều là rừng núi nguyên sinh.Theo sau đó, lần lượt từng bóng người chớp động xuất hiện trên đài đá.
Đến khi đạt đến ngàn người thì không còn xuất hiện thêm nữa .Lúc này, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một ngọc bài màu trắng to cỡ bàn tay.
Trần Cảnh vươn tay nắm lấy ngọc bài, thông tin lần lượt xuất hiện trong đầu cậu.Quy tắc rất đơn giản, mỗi người sẽ phải thu thập đủ một trăm yêu hồn của yêu thú trong thời gian mười ngày.Yêu thú tu vi dưới năm trăm năm tương đương với ngự nhân sư cấp một đến cấp mười hai, cứ năm mươi năm tính một cấp.Yêu thú tu vi từ năm trăm năm đến chín trăn chín mươi chín năm tương đương với bán dị nhân sư, yêu thú tu vi từ một ngàn năm đến ba ngàn năm trăm năm tương đương với dị nhân sư ,còn gọi là đại yêu thú.Mà lên nữa chính là thú vương.
Đẳng cấp của yêu thú cũng phân chia rất rõ ràng.Mà yêu hồn chỉ có trong yêu thú cấp mười một trở lên, hơn nữa tỷ lệ cũng chỉ khoảng một phần năm.
Yêu hồn của yêu thú cấp mười một được lấy làm đơn vị tính thấp nhất.Một yêu hồn của yêu thú cấp mười hai tính bằng hai yêu hồn của yêu thú cấp mười một.Một yêu hồn của đại yêu thú cấp một tính bằng năm yêu hồn của yêu thú cấp mười một.
Cứ vậy mà tính lên.Việc thu thập đủ số lượng yêu hồn phải nói không hề đơn giản.
Với một ngự nhân sư cấp mười hai việc hạ một con yêu thú cấp mười một cũng không phải quá khó khăn.Nhưng trong bảy ngày hạ đủ một trăm con yêu thú cấp mười một thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Ngoài đòi hỏi thực lực mạnh mẽ còn phải thêm yếu tố may mắn nữa.Với những người đạt đến dị nhân sư như Trần Cảnh thì hoàn toàn không quá áp lực, nhưng những người chưa đạt đến trình độ đó thì chính là một bài kiểm tra rất khó vượt qua.Tuy nhiên kiếm đủ một trăm yêu hồn cũng chỉ đạt được yêu cầu tối thiểu nhất, tương ứng với thân phận môn sinh dự bị.
Cũng có nghĩa là sẽ phải trải qua sáu tháng đào tạo tại ngoại viện của thư viện.Sau sáu tháng phải đột phá lên dị nhân sư mới chính thức được vào nội viện của thư viện học tập.Dưới mười năm tuổi đạt đến dị nhân sư sẽ được thư viện tuyển thẳng vào nội viện, có tư cách môn sinh chính thức.Nhưng trên môn sinh chính thức, còn có môn sinh ưu tú.
Môn sinh ưu tú có thân phận và quyền lợi cao hơn môn sinh chính thức, đồng thời sẽ được một vị trưởng lão nhận làm đệ tử.Cái này mới chính là điều mà mỗi thiếu niên xuất sắc nhất hướng đến.
Cũng chính là mục tiêu mà Trần Cảnh nhắm vào.Trưởng lão trong thư viện chỉ có mười người, viện trưởng không tính trong đó.
Mà một người chính là Thái Cơ chân nhân.
Tuy nhiên nàng ta đã chọn Trịnh Phương làm đệ tử nên số lượng chỉ tiêu chỉ còn lại chín.Những người muốn đạt được thân phận môn sinh ưu tú ngoài đạt đủ điều kiện tiêu chuẩn còn phải tham gia một cuộc đấu nữa.
Mà cuộc đấu này sẽ diễn ra vào ngày cuối cùng, tại trung tâm của bí cảnh.Sau khi đọc hết thông tin có trong ngọc bài, Trần Cảnh bắt đầu nghiên cứu bản đồ dẫn đến trung tâm bí cảnh.Mà ở xung quanh, bắt đầu có từng tiếng hô to gọi nhỏ, xem ra là nhìn thấy người quen hoặc kết đội.
Dù sao nếu đi săn theo đội nhóm thì hiệu suất và tính an toàn sẽ cao hơn là đi một mình.Những thiếu niên ở đây cơ bản đều tầm mười bốn, mười lăm tuổi, tu vi ít nhất cũng là ngự nhân sư cấp mười một.Trần Cảnh là người ít tuổi nhất ở đây, tính đúng thì cậu chỉ mới mười ba tuổi mà thôi.
Từ khi ra khỏi phong hành chu, cậu đã chủ động áp chế tu vi của mình xuống ngự nhân sư cấp mười hai.Cái này cũng chỉ là thói quen điệu thấp của cậu, ẩn dấu thực lực thật sự của bản thân cũng là điều tốt.Tuy đã áp chế tu vi nhưng dù là ngự nhân sư cấp mười hai cũng đủ khiến những thiếu niên xung quanh không dám coi thường cậu, dù sao gương mặt cậu quả thật khá non nớt.Sau khi chọn được đường đi, Trần Cảnh nhìn xung quanh.
Không biết là số đen hay gì mà sau một lúc tìm kiếm, không ngờ không có một người nào cậu quen.Lúc này đã có nhiều nhóm tụ tập với nhau, bắt đầu di chuyển vào trong rừng rậm.
Số người còn lại lưa thưa không có mấy.Trong đó có một người khiến Trần Cảnh đặc biệt lưu ý.
Một cô bé dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt đang đứng lẻ loi ở một góc khuất.Khẽ cảm nhận, tu vi cô bé chỉ là ngự nhân sư cấp mười một, thuộc về lót đáy ở đây.
Hơn nữa tuổi cũng có vẻ chỉ băng cậu là cùng.Tuy chú ý nhưng Trần Cảnh cũng không có ý định đi cùng nhóm với cô bé ấy.
Khẽ nhún mình, Trần Cảnh phóng vào rừng theo phương hướng định trước.Lúc cậu rời khỏi, ánh mắt của cô bé kia lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ hoảng hốt bình thường.Trần Cảnh lao đi trên