Hỉ Dương hoàn toàn thờ ơ.
Lời khiêu khích của Địch Dung Dung giống như đâm vào bông vải vậy, không có động tĩnh gì.
Đặc biệt là sau khi Hỉ Dương nói xong, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến điều gì cả, tự ý xoay người phân phó người chuyển hành lý quay vào, khiến nàng ta càng giống như bị cười nhạo và khinh thường vậy.
"Sao vậy? Không phải là định náo loạn đến chết đi sống lại sao? Làm sao mà ca ca ta mới khuyên một chút, ngươi liền ở lại rồi, thủ đoạn này thực sự là rất cao đấy nha, chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?""Dung Dung!" Địch Quân Dương lạnh giọng cảnh cáo.
Địch Dung Dung mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn miệng nhanh hơn não.
Chưa kịp nghĩ lời đã nói ra rồi, giống như vỏ hạt dưa cắn mãi không ngừng được.
"Muội làm sao? Lời muội nói chẳng lẽ không đúng sao, không phải huynh luôn nói, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả sao? Mà kết quả không phải là nàng ta vẫn ở lại đó à? Vậy nên tâm cơ sâu như vậy không phải ngay cả một thần thám như huynh cũng không dò được đó hay sao.
""Hỉ Dương, nàng về sân viện trước đi, những đồ này ta sai hạ nhân mang qua.
"Mặt Địch Quân Dương lạnh lùng vô cùng, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc.
Hỉ Dương nghe xong tự mình rời đi.
Lẻ loi một mình, bóng lưng cao ngạo quật cường như làn hương thơm mê hoặc.
Địch Dung Dung vẫn muốn đuổi theo nói gì đó nhưng đã bị Địch Quân Dương duỗi tay ngăn lại, nàng ta rụt rụt cổ sợ hãi, vô cùng hờn giận nói, "Rốt cuộc ai mới là muội tử của huynh, huynh như này là giúp nàng ta à? Huynh không nhìn thấy nàng ta đối với muộn rất vô lễ sao, huynh nên biết đôi mắt khóc sưng to này của muội đều là công lao của nàng ta đó!""Địch Dung Dung, hôm nay ta nói với muội lần cuối cùng, nếu như ta nghe thấy từ miệng hạ nhân muội cố ý đi làm phiền và quấy rầy cuộc sống của Hỉ Dương, vậy thì về sau muội không cần gọi ta một tiếng ca ca nữa.
Ta luôn trọng lời hứa, muội cứ thử xem.
""Muội sẽ nói với mẫu thân là huynh bắt nạt muội.
Hu hu.
"Nhìn thấy nàng ta nhấc váy, làm bộ làm tịch bỏ chạy, Địch Quân Dương thầm nghĩ quả nhiên là chiều đến hư hỏng rồi, lời nói không ưng ý liền giả khóc.
Lại so sánh với Hỉ Dương giống như ánh trăng sáng, rõ ràng là tuổi nhỏ hơn Dung Dung một chút, nhưng nhìn lại chững chạc hơn rất nhiều.
Trong mắt dường như hiện lên có câu chuyện rất tang thương.
Thật khiến người cảm thấy tò mò.
May mà viện tử hẻo lánh, nên cách cửa sau vô cùng gần.
Lúc tiểu toán tử đưa đối bài tới, quả