Thần Đạo Đan Tôn

Đốn Ngộ


trước sau

Lấy khả năng của Lạc Nhật Đao Hoàng, năm xưa cũng chỉ lấy tới một khối Hấp Huyết Nguyên Kim to bằng đầu người, chế tạo thành Trảm Nhật đao để hắn thành danh, trở thành tồn tại thứ ba trong bảy cường giả Thiên Nhân Cảnh.

Nhưng nơi này lại xuất hiện một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, hoàn toàn do Hấp Huyết Nguyên Kim tạo thành, cái này còn không doạ người sao?

Trước đó Lăng Hàn đã suy đoán, Hấp Huyết Nguyên Kim hấp thu đủ máu huyết, sẽ chuyển hóa thành tồn tại có sinh mệnh. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ sinh ra một người khổng lồ khủng bố như thế.

Võ giả vây công người khổng lồ có tới trăm vạn, từng đạo công kích hóa thành lưu tinh, không ngừng đánh vào trên người hắn, nhưng có khả năng phá tan phòng ngự lại rất ít. Dù cho có thể đánh tan, cũng chỉ lưu lại vết thương rất nhỏ.

Nhưng người khổng lồ phản kích lại cực kỳ đáng sợ, chỉ mở miệng, liền có thể nuốt rất nhiều võ giả.

Những võ giả này có thể bay lên trời, vậy chí ít cũng là Sinh Hoa Cảnh. Mà lấy Lăng Hàn quan sát, có chút tồn tại hơn xa tầng thứ này, hoàn toàn có thể sánh ngang hắn kiếp trước, thậm chí, có vài tên còn mạnh mẽ hơn hắn!

Phá Hư Cảnh?

Đúng lúc này, hình ảnh im bặt, tầm nhìn của Lăng Hàn biến đổi, lại trở về trong phòng của mình.

Một màn vừa nãy, hẳn là mảnh vỡ ký ức còn sót lại trong khối Hấp Huyết Nguyên Kim này, nhưng bởi vì là mảnh vỡ, cho nên chỉ có một đoạn như vậy.

Lăng Hàn không khỏi suy đoán, người khổng lồ kia bị vô số cường giả vây công, rốt cục bị đánh nổ, mảnh vỡ bay khắp thiên hạ, những Hấp Huyết Nguyên Kim này tràn ngập bản năng hấp huyết, chẳng lẽ còn muốn Đông Sơn tái khởi?

Tuy hắn chỉ nhìn một chút, nhưng ngẫm lại người khổng lồ kia có thể dẫn tới nhiều võ giả vây công như vậy, thực lực này tuyệt đối là kinh thiên động địa, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không thể không ra tay.

Nếu như đồ chơi kia còn có thể sống lại... Thiên hạ ngày nay còn ai có thể ngăn được, tuyệt đối là sinh linh đồ thán.

Có điều, đây là chuyện phát sinh rất lâu trước đó, tình cảnh Lăng Hàn nhìn thấy, cường giả Thiên Nhân Cảnh lấy trăm tính, Phá Hư Cảnh cũng hơn mười người.

Đây là thời đại võ đạo hưng thịnh thế nào?

Chờ chút, Giang Dược Phong cùng chí ít hơn trăm cường giả Thiên Nhân Cảnh liều mạng với một Phá Hư Cảnh, chuyện này cách niên đại của hắn không xa, thật giống như võ đạo lập tức nghênh đón đại bạo phát, đột nhiên liền có rất nhiều người đột phá.

Lăng Hàn rất hiếu kỳ, muốn biết lịch sử năm đó, ở Vũ Quốc là không thể nào, vì nó chỉ mới thành lập mấy ngàn năm, ở trước đó thật giống xuất hiện lịch sử đứt gãy, không có ai biết ở trước đó là thế nào.

Xem ra, phải đi ra Vũ Quốc, tiến vào thế giới càng bao la, mới có thể tìm kiếm đoạn lịch sử thất lạc này.

Lăng Hàn thu hồi ý nghĩ. Hiện tại hắn suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, Tụ Nguyên tầng bảy có thể làm gì? Nếu thật có tai họa lớn gì phát sinh, tự nhiên có người vóc dáng cao gánh lấy.

Vũ Quốc chỉ là địa phương nhỏ, bởi vậy cường giả Sinh Hoa Cảnh là mạnh nhất, nói không chắc đi ra nơi này, có thể nghe nói Phá Hư Cảnh tồn tại cũng không kì lạ.

Thiên địa biến hóa, võ đạo cũng biến hóa, có thịnh tất có suy.

Hắn hơi suy nghĩ, Hấp Huyết Nguyên Kim liền theo ý niệm của hắn biến hóa. Có thể hóa thành từng sợi kim loại nhỏ hơn tơ nhện, cũng có thể biến thành miếng mỏng hơn giấy, càng có thể biến thành heo dê gà chó,… Chỉ có điều rất nhỏ.

Hơn nữa, trải qua Dị Hỏa nung nấu, Hấp Huyết Nguyên Kim trở nên cứng cáp hơn, phỏng chừng ngay cả Thần Thai Cảnh cũng rất khó kéo đứt. Nếu như bất thình lình bị quấn lấy cổ, kéo một cái, ngay cả cường giả Thần Thai Cảnh cũng có thể gặp nạn.

Hắn để Hấp Huyết Nguyên Kim hóa thành vòng tay đeo ở trên tay trái, đi ra khỏi phòng, Hổ Nữu lập tức nhảy tới, dùng đầu nhỏ cà ngực của hắn, nói:

- Không tốt! Lăng Hàn không tốt!

- Ta nơi nào không tốt?

Lăng Hàn cười nói.

- Không bồi Nữu chơi!

Tiểu nha đầu bĩu môi.

Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười, nói:

- Được được được, chơi với ngươi còn không được sao.

Cái gọi là chơi của Hổ Nữu, kỳ thực chính là vật lộn. Có lẽ này là lúc trước còn ở trong hang hổ, "Hổ mẹ" dạy nàng, từng chiêu từng thức, tất cả đều là động tác mãnh hổ bắt giết con mồi.

Chỉ là Hổ Nữu
có ngộ tính đáng sợ, mạnh mẽ biến chiêu thuật nguyên bản không thích hợp nhân loại, trở nên thích hợp cho nàng triển khai. Tiểu nha đầu như một con hổ con, nhào, phác, cắn, ném,… Nắm giữ uy lực kinh người.

Lăng Hàn nhìn nhập thần. Võ đạo vốn vô hình vô tướng, ai quy định không thể lấy thú làm sư phụ? Ngược lại, Vượn quyền, Hổ hình chưởng, những cái này không phải đều là tiền nhân tham khảo phương thức công kích của những sinh linh khác sáng tạo ra sao?

Lập tức, tâm thần của hắn tĩnh lại.

Hắn tiến vào trạng thái đốn ngộ.

Đốn ngộ, là trạng thái đặc thù mà võ giả tha thiết ước mơ. Trong trạng thái này, có thể lĩnh ngộ cửa ải khó mà bình thường không cách nào hiểu rõ, có thể làm võ đạo tăng nhanh như gió.

Nhưng trạng thái như vậy là có thể ngộ mà không thể cầu, dựa theo suy đoán, cần thần thức của võ giả cộng hưởng với thiên địa, vừa sâu xa vừa khó hiểu.

Trong cuộc đời võ giả, được một lần đốn ngộ, đã có thể thắp hương bái Phật, hơn nữa bình thường đều bắt đầu từ Sinh Hoa Cảnh, bởi vì chỉ có thoát ly Phàm khu, mới có tư cách cộng hưởng với thiên địa đại đạo.

Kiếp trước, Lăng Hàn tổng cộng có ba lần đốn ngộ, nhưng đều là đột phá ở đan đạo, mà lần thứ nhất đốn ngộ là lúc ở Linh Hải Cảnh. Lúc đó hắn rất khiếp sợ, không nghĩ tới đời này xuất hiện càng sớm hơn.

Bốn phía, linh khí hội tụ đến, hóa thành từng dòng như Thương Long, điên cuồng chen vào trong thân thể của hắn.

Tu vi của hắn lập tức tăng vọt, Tụ Nguyên tầng bảy trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh cao, hắn căn bản không tồn tại vấn đề lĩnh ngộ cảnh giới, chỉ hơi dừng lại một chút, cánh cửa Tụ Nguyên tầng tám liền mở ra.

Đột phá, là đơn giản như vậy.

Lăng Hàn không cảm giác chút nào, tâm thần của hắn bay lượn trong thế giới võ đạo, từng tia cảm ngộ như cánh hoa tỏa ra, nhưng thời điểm đưa tay muốn bắt giữ, lại lập tức hóa thành toái ảnh.

Giấc mộng xa vời, như lôi âm bọt nước.

Trên bầu trời, cũng có từng tia võ đạo tinh nghĩa, như lưu tinh xẹt qua, nhưng càng thêm khó có thể bắt giữ.

Đây là thiên địa đại đạo, căn bản không phải Lăng Hàn hiện tại có thể ngộ. Nếu không phải hắn có nội tình Thiên Nhân Cảnh kiếp trước, ở trong thế giới võ đạo dạng này, chỉ có thể ngỡ ngàng, nhưng hiện tại, hắn bắt lấy một chút huyền diệu.

Tụ Nguyên tầng tám sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh cao! Hắn chỉ dùng mấy tiếng liền hoàn thành mấy ngày tích lũy, thậm chí không cần ăn đan dược, thật giống như thiên địa tạo nên hắn.

Cái gọi là một khi ngộ đạo, lập địa thành Phật, đúng là như thế.

Đương nhiên, còn lâu Lăng Hàn mới đạt đến trình độ như thế, nhưng đã đủ làm người ghen tỵ.

Oanh, thân hình của hắn nhẹ nhàng chấn động, bước vào Tụ Nguyên tầng chín.

Lăng Hàn mở mắt, đầu tiên là xuất hiện một tia mê man, sau đó mới phản ứng lại, không khỏi lộ ra nụ cười. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hổ Nữu ngồi ở bên cạnh hắn, thật giống như đang tu luyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại có một tia trang nghiêm.

Oành oành oành, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện