Lăng Hàn đi ra mở cửa, là Chu Tuyết Nghi.
- Lăng ca!
Chu Tuyết Nghi lập tức nói, thật giống như nhìn thấy Lăng Hàn thì có người tâm phúc, biểu hiện thả lỏng rất nhiều.
- Xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Lí Hạo bị học viện khai trừ!
Chu Tuyết Nghi giận dữ nói.
- Cái gì!
Lăng Hàn hơi nhướng mày.
- Hắn phạm sai lầm gì sao?
- Không có.
Chu Tuyết Nghi lắc đầu, cắn răng nói.
- Là Phong Lạc! Hắn dẫn lão sư học viện tới, vô duyên vô cớ khai trừ
Lí Hạo, còn nói, còn nói, bởi vì Lí Hạo là bằng hữu của Lăng ca.
Ánh mắt của Lăng Hàn như kiếm, tức giận lan tràn.
- Phong Lạc quả thực coi trời bằng vung, sai thủ hạ tùy tùng đả
thương Lí Hạo, ép hắn cúi đầu, lão sư của học viện lại làm như không
thấy! Ta thấy tình thế không ổn, lập tức đến tìm Lăng ca, hi vọng Lăng
ca có thể giữ gìn lẽ phải cho Lí Hạo!
Chu Tuyết Nghi khóc ròng nói.
Nếu như bị học viện khai trừ, sau khi Lí Hạo trở về, cả đời tất sẽ
không ngẩng đầu lên nổi, mà thành tựu tự nhiên cũng rất có hạn.
Lăng Hàn lộ ra vẻ tức giận mãnh liệt. Huynh đệ Phong Viêm trả thù
hắn, điểm ấy ở trong dự liệu của hắn, hắn cũng không sợ. Đời võ giả,
sao có khả năng không đắc tội với người?
Nhưng Phong Lạc lại ra tay với bằng hữu của hắn, cái này quá vô liêm sỉ!
Họa không tới người nhà, đây là quy tắc ngầm của võ đạo, trừ khi là
tử thù không thể hóa giải gì, lúc này mới sẽ diệt cả tộc, thậm chí cửu
tộc. Ân oán giữa hắn và Phong Lạc, nói thế nào cũng chỉ là xung đột nhỏ mà thôi.
- Dẫn đường!
Lăng Hàn trầm giọng nói.
Chu Tuyết Nghi đại hỉ, vội mang Lăng Hàn đi chỗ của Lí Hạo. Nàng thấy thái độ của bọn người Tam hoàng tử đối với Lăng Hàn, tin tưởng chỉ cần
Lăng Hàn đứng ra, như vậy hết thảy đều có thể cứu vãn.
Hai người đuổi gấp, rất nhanh thì tới khu ký túc xá. Nơi này là chỗ ở của đệ tử bình thường, không giống đệ tử chân truyền, một người có thể nắm giữ một toà biệt viện, nơi này là mấy người ở chung, đãi ngộ hoàn
toàn khác nhau.
Phong Lạc trở lại, thì cực kỳ hung hăng, căn bản không che đậy, ngược lại còn hận không thể thông báo cho cả học viện biết, tới xem hiện tại
hắn uy phong cỡ nào, thô bạo cỡ nào.
Bởi vậy, nơi này có rất nhiều người quan sát. Có đồng tình, có cười
trên sự đau khổ của người khác, có thờ ơ không động lòng, bất luận vòng
tròn nào cũng có thể khúc xạ ra nhân sinh bách thái.
Trong đám người, chỉ thấy Lí Hạo đã bị đánh cho thương tích khắp
người, nằm trên đất, mà một cái chân của Phong Lạc thì đạp ở trên mặt
hắn. Mười ngón tay của Lí Hạo cắm sâu vào trong đất bùn, có thể thấy
được lúc này hắn phẫn nộ đến cỡ nào.
Mắt của Lăng Hàn như hàn kiếm, nhanh chân tiến lên. Tựa hồ có thể cảm ứng được hắn tức giận, người phía trước đều quay đầu lại, lúc phát hiện vẻ mặt của hắn giống như hàn băng, đều không tự chủ được lui lại,
nhường ra một con đường.
Trong này thậm chí bao gồm học sinh Dũng Tuyền Cảnh, để bọn họ vừa kinh vừa không rõ, lại bị một tên Tụ Nguyên Cảnh dọa sợ.
Đoàn người như nước chảy tách ra, nhường một con đường.
Phong Lạc quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra một tia ngạo mạn, hung hăng cười nói:
- Lăng Hàn, ngươi thấy không, ta lại trở về!
Lăng Hàn không lên tiếng, chỉ nhanh chân tiến tới.
- Ha ha ha ha, có phải ngươi rất khó chịu không? Vậy thì như thế nào! Bản thiếu chính là muốn ngươi khó chịu!
Phong Lạc cười gằn, ép chân nặng thêm.
- Đây là bằng hữu của ngươi? Thực sự xin lỗi, là ta cố ý!
- Đừng nói ta không có cho hắn cơ hội.
Phong Lạc nhún vai nói.
- Ta nói với hắn, chỉ cần một đao cắt đứt với ngươi, tuyên dương
những ác sự ngươi đã từng làm, ta liền tha hắn một lần. Ai biết xương
của tiểu tử này cứng, còn rất giảng nghĩa khí, lại không chịu bán ngươi!
- Ai, bản thiếu ghét nhất loại người không biết thời thế này, không thể làm gì khác hơn là đánh tới hắn phục mới thôi!
- Yên tâm, cõi đời này không thể có nhiều người ngớ ngẩn như vậy, sau đó bản thiểu sẽ đi tìm bọn người Lý Đông Nguyệt, Kim Vô Cực… Tin tưởng
bọn hắn sẽ không ngu như thế!
Phong Lạc dừng một chút, nhìn vẻ mặt của Lăng Hàn như hàn băng, chỉ
cảm thấy trong lòng thoải mái. Lăng Hàn bị
nhục nhã càng lợi hại, hắn
lại càng hả giận, hận không thể giẫm mặt đối phương mấy cái.
- Như thế nào, có phải rất muốn giẫm ta không?
- Đáng tiếc, ngươi căn bản không làm được! Nhìn, ca ca của ta đưa tứ
đại Kim Cương tới hộ vệ cho ta, mỗi người đều là Dũng Tuyền Cảnh, trấn
áp ngươi dễ như trở bàn tay! Tất cả mọi người nơi này đều giống nhau, ta xem ai không hợp mắt liền đánh kẻ đó, nhưng không ai dám động bản thiếu một sợi lông!
- Đến đánh ta a, ngươi cái tên ngu ngốc này, có gan đến đánh ta a!
Phong Lạc cười ha ha, có vẻ vô cùng đắc ý, không ngần ngại gây hấn với cả công chúng.
Lần này, không ít người đều lộ ra vẻ giận dữ. Bất cứ lúc nào, cũng
phải có một quy củ đến ràng buộc hành vi của tất cả mọi người, như vậy
mọi người làm việc mới có giới hạn. Nhưng Phong Lạc đã xuyên thủng giới
hạn này, muốn đánh ai thì đánh, như vậy ai còn có cảm giác an toàn?
Hắn dựa vào cái gì có sức lực như thế? Phải biết lời này, dù là con
cháu của Bát Đại Thế Gia cũng không dám nói, mà Hoàng thất thì càng
không dám nói, bởi vì bọn họ là người lập ra luật pháp, há có thể công
nhiên phá hoại?
Phong Lạc dựa vào cái gì? Phải biết ở trong Hoàng Đô, ngay cả Phong
Viêm cũng không tính là thứ gì, huống chi loại công tử bột này.
- Khà khà, đừng dùng con mắt như thế trừng ta, bản thiếu sợ!
Phong Lạc cố ý làm ra động tác sợ sệt, nhưng hắn lập tức trợn mắt, nặng nề đạp Lí Hạo một cái.
- Thao, ngươi là thứ gì? Chỉ là một con chó hoang ở Thương Vân Trấn, cũng dám cưỡi lên đầu ta?
- Ngày hôm nay, bản thiếu liền để ngươi biết, đối nghịch bản thiếu là lựa chọn ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của ngươi!
- Ta muốn ngươi trơ mắt nhìn, bằng hữu của ngươi bởi vì ngươi, mà bị ta phế bỏ một cánh tay, trở thành phế nhân vĩnh viễn!
Hắn đáng sợ nói, tay phải đã nắm một thanh kiếm, ánh mắt nhìn chằm
chằm tay phải của Lí Hạo, hiển nhiên là dự định muốn phế cánh tay này
của đối phương. Đối với một đao khách mà nói, phế cánh tay dùng đao, này tương đương với phế tất cả.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, đây chính là Hổ Dương Học Viện a, hơn
nữa rõ ràng có lão sư ở đây, Phong Lạc lại còn dám trắng trợn hành hung
như thế, lẽ nào học viện là của Phong gia hắn?
- Ha ha ha ha!
Phong Lạc cười to, chém xuống một kiếm.
- Lí Hạo!
Chu Tuyết Nghi thét to, thanh âm như chim quyên đẫm máu và nước mắt, tràn ngập thương cảm, đã phun ra một ngụm máu.
Vèo, lúc này, thân hình của Lăng Hàn động, vọt tới Phong Lạc.
- Cút!
Bốn tên nam tử trẻ tuổi đứng sau Phong Lạc dồn dập ra tay, bốn tay đánh ra, nguyên lực mãnh liệt, hình thành bốn chưởng ấn, trấn áp tới
Lăng Hàn.
Đây chính là bốn tên Dũng Tuyền Cảnh, tuy mỗi người chỉ ở cấp một,
nhưng Dũng Tuyền Cảnh dù sao cũng là Dũng Tuyền Cảnh, hoàn toàn nghiền
ép Tụ Nguyên Cảnh. Huống chi còn có bốn người, dù không sử dụng võ kỹ
cũng vô cùng mạnh mẽ.