Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1857: Không đề


trước sau

Đoạn đường này yên tĩnh tới đáng sợ. Tất cả mọi người đều buồn bực chạy đi. Trảm Trần uyên cũng không phải là mở ra suốt. Mỗi một lần mở ra chỉ có ba tháng. Nếu tới thời gian còn chưa đủ ra, như vậy trên cơ bản chỉ có thể chết mà thôi.

Bởi vì Trảm Trần Uyên khi đó khôi phục lại trạng thái cuồng bạo, cho dù Tiên Vương cũng phải nhíu mày.

Một đường đi xuống phía dưới sơn cốc, hoàn cảnh chung quanh cũng không có vì vậy mà tối đi, ngược lại còn trở nên sáng rõ. Bởi vì có một ít nham thạch sáng lên, tỏa sáng.

- Quang Minh Thạch, trong đó ẩn chứa đại đạo hỏa hệ. Đối với võ giả Hỏa tu mà nói, đây là bảo bối khó có được.

Tư liệu hiện lên trong đầu Lăng Hàn, hắn lại nói cho nhị nữ biết.

Tim Thiên Phượng Thần Nữ đập thình thịch, nàng nhận truyền thừa từ Phượng Vương, cũng am hiểu dùng Hỏa, bởi vậy Quang Minh thạch này đối với nàng mà nói, tương đối trân quý.

Lăng Hàn nghĩ biện pháp lấy, nhưng mà nham thạch lại quá lớn, vùi sâu vào trong lòng đất, phụ cận còn có loạn thạch xuyên qua, không dễ tiếp cận và dùng lực. Ngay cả người có khí lực biến thái như Lăng Hàn cũng không dám làm xằng bậy, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.

- Ồ? Dường như bọn họ gặp phiền phức.

Lăng Hàn nói, hắn phát hiện ra Trương Sung và Mạo Thư Ngọc đang tiến lên đột nhiên dừng lại, mà trước bọn họ thì có thêm mười ba người.

Lăng Hàn cũng không có lập tức tiến lên, chỉ cần hai người Trương Sung không có gặp được nguy hiểm tới tính mạng thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay.

Làm như vậy, một là không muốn làm cho hai người tổn thương lòng tự tôn. Hai là tránh cho bọn họ dưỡng thành tâm lý ỷ lại. Nơi này quá nguy hiểm, ngay cả Lăng Hàn cũng phải mười vạn lần cẩn thận, đâu có thể chuyên tâm làm bảo mẫu dươc?

bất quá hai người Trương Sung cũng không có trì hoãn quá lâu, cũng không có xảy ra chiến đấu. Rất nhanh hai người lại tiếp tục tiến lên.

Lăng Hàn nhìn rõ tình huống, đó là bởi vì Trương Sung trả cho mỗi người mười khối tinh thạch coi như tiền mua đường. Mạo Thư Ngọc thức giận tới mức ngứa chân ngứa tay, nhịn không được muốn động thủ, lại bị Trương Sung khuyên can.

Nhân số song phương chênh lệch rất lớn, hơn nữa nơi này lại quá nguy hiểm, một khi không khéo sẽ để mạng lại. nếu như có thể dùng tiền giải quyết mọi việc đương nhiên nên dùng tiền là hơn.

Còn nữa, thời gian mở ra Trảm Trần uyên có hạn, dù thế nào cũng không thể lãng phí thời gian quý giá ở chỗ này.

Ba người Lăng Hàn cũng chậm rãi đi qua, nhìn bộ dáng của bọn hắn giống như là khác du lịch, nhàn nhã dạo chơi vậy.

- Đứng lại.

Khi ba người bọn họ đi tới chỗ mười ba người kia, quả nhiên bị đối phương cản lại.

Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc nói:

- làm gì vậy?

- Ca ca ta gần đây xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch. muốn mượn một chút tinh thạch sử dụng. Huynh đệ chắc có lẽ không keo kiệt tới mức không giúp chúng ta một chút đó chứ?

Một người nói, trên mặt là nụ cười đùa giỡn.

Bọn hắn ánh mắt sắc bén, biết người nào dễ trêu người nào không dễ chọc, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ba người Lăng Hàn cười ha ha.

- Tốt, tốt.

Lăng Hàn liên tục gật đầu.

Chuyện này khiến cho mười ba người này nở nụ cười, tiểu tử này còn chưa dọa đã sợ như vậy, đây nhất định là người của tiểu gia tộc nào đó. Từ nhỏ được bảo hộ quá độ, chỉ có tu vi Sáng Thế cảnh mà thôi.

- Thê tử, chúng ta gặp được người tốt rồi, biết rõ chúng ta nghèo, muốn đưa cho chúng ta linh thạch

Lăng Hàn kinh hỉ kêu lên, bộ dáng vô cùng ngây thơ.

Mười ba người kia sững sờ, ngươi ngây ngốc hay là lỗ tai có vấn đề vậy?

- Tiểu tử, là các ngươi giao linh thạch cho chúng ta.

Có một người không nhịn được cải chính.

- Đúng vậy, là các ngươi giao linh thạch cho chúng ta.

Lăng Hàn gật đầu, còn vươn
tay ra, nói:

- Linh thạch đâu?

Móa...

Mười ba tên cản đường chỉ cảm thấy xoắn xuýt vô cùng, tiểu tử này ngay cả ngươi và ta cũng không biết phân biệt rõ ràng hay sao?

Một người trong đó ra vẻ bá đạo nói:

- Sai, sai, là ngươi, à không. Là chúng ta cho các ngươi linh thạch.

Nhanh như vậy đã hiểu rõ rồi sao?

Lăng Hàn tiếp tục gật đầu cười nói.

- Đúng vậy, các ngươi cho chúng ta linh thạch, vậy đưa đi thôi.

Dùng vẻ mặt đứng đắn lại nói hươu nói vượn khiến cho Nữ Hoàng và Thiên Phượng Thần Nữ nhẫn nhịn thật khổ cực. Hai nàng chỉ cảm thấy vị phu quân này quả thực có chút xấu xa, nhất định là bị Đại Hắc Cẩu kia làm xấu.

Nếu như Đại Hắc Cẩu biết rõ nhất định sẽ vô cùng phiền muộn, rõ ràng là bản tính của Lăng Hàn vốn đen như vậy, nào có nửa xu quan hệ gì tới nó?

- Tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn chúng ta hay sao?

Người cầm đầu rốt cuộc cũng kịp phản ứng, một người ngốc như ngươi không thể có hai nữ nhân như vậy a? Nhưng mà bây giờ hai người đằng sau không có lên tiếng, điều này hiển nhiên không đúng.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói.

- Cuối cùng cũng không có ngốc, rốt cuộc cũng hiểu ra.

- Đáng giận.

Mười ba tên cướp đường đều giận dữ, liên tục trừng mắt.

- Tiểu tử, nếu như khai chiến ở đây, ngươi có biết hậu quả không?

Người cầm đầu lạnh lùng nói.

- Chỉ cần bị những chiếc gai đá bốn phía đâm trúng, ngươi sẽ lập tức chết.

- Cho nên vẫn nên thành thành thật thật giao linh thạch. Rủi rõ sẽ không còn. Dù sao cũng không đắt, mỗi người chỉ một trăm khối mà thôi.

Sách, còn tăng giá?

- Một trăm quá ít, ít nhất cũng một vạn một người.

Lăng Hàn lại lắc đầu.

- Ồ? Tiểu tử này lại giả vờ ngớ ngẩn sao?

Những người kia nhìn nhau, đều không có cách nào hiểu rõ được lại có người còn chê giao ít tiền. Bất quá bọn hắn đương nhiên sẽ không để ý tới việc lợi nhuận nhiều hơn một chút, cả đám liên tục gật đầu.

Lăng Hàn vươn tay nói:

- Mỗi người một vạn, mười ba người là hai mươi vạn. Thê tử, nàng thấy ta nói đúng không?

Hắn còn quay đầu hỏi Nữ Hoàng và Thiên Phượng thần nữ, đương nhiên nhị nữ rất nể tình gật đầu.

Đám người cản đường cảm thấy đầu mình không đủ dùng, tiểu tử này đang đùa nghịch chúng ta a.

- Mười ba người không phải chỉ có mười ba vạn thôi sao?

Có người vẫn còn nhỏ giọng thầm nói.

- Không nên nói nhảm với hắn, bắt lấy, lục soát đồ trên người hắn ta.

Tên thủ lĩnh giận dữ nói, đồng thời hắn cũng xuất thủ trước, phóng về phía Lăng Hàn.

Những người khác cũng liên tục rống to, bọn hắn đã nhịn đủ rồi.

Phanh phanh phanh.

Lăng Hàn tùy ý ra tay, chỉ trong nháy mắt, mười ba người bị hắn đánh cho túi bụi, nếu không phải được hắn dùng nguyên lực nâng lên, những người này tuyệt đối đã bị gai đá đâm chết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện