Những người này đều bị dọa ngốc, không ngờ tiểu bạch kiểm nhìn như là phú nhị đại này lại là giả heo ăn thịt hổ, thực lực mạnh mẽ tới tột đỉnh.
Bọn hắn đã đá trúng một khối sắt.
Lăng Hàn mỉm cười nói.
- Một người một vạn, có giao tiền hay không?
- Giao. Đương nhiên là giao.
Những người này đồng thanh nói.
Lăng Hàn gật đầu, triệt tiêu áp chế với những người này, để cho bọn hắn lần nữa đứng vững.
Những người này thành thành thật thật trả tiền. Mỗi một người một vạn quả thực là cực hạn của bọn hắn. Có ít người còn chưa đủ, phải mượn người khác. Lúc này mới gom góp được ra gần vạn. Chẳng những giao toàn bộ cướp đoạt lúc trước ra, mà ngay cả những thứ của bản thân mình cũng phải giao ra hết.
Bọn hắn đều khóc không ra nước mắt, đây quả thực là cố gắng bao lâu lại làm mai cho người khác a.
Lăng Hàn một mặt thu hoạch, thu hoạch hết mười ba phần, hắn không khỏi ảo não, nói:
- Sao lại thiếu bảy vạn?
Mười ba người không phải vừa vặn là mười ba vạn sao?
- Đại thiếu, một người một vạn, mười ba người mười ba vạn, vừa đủ a.
Người thủ lĩnh dùng vẻ mặt đau khổ nói.
Mặt Lăng Hàn đen lại.
- Ngươi định lấn lý ta ư? Mười ba người, mỗi một người một vạn, không phải là hai mươi vạn sao?
Ngươi...
Tên thủ lĩnh không dám phản bác chút nào, đây rõ ràng là Lăng Hàn đùa nghịch bọn hắn. Thế nhưng cho dù bọn hắn biết rõ thì sao chứ? Lại còn dám ý kiến sao?
Không có biện pháp, bọn hắn lại phải gom góp tiếp. Thế nhưng cho dù có cố gắng cũng chỉ gom góp được năm vạn tinh thạch. Cách bảy vạn còn những hai vạn. Không có biện pháp, bọn hắn đành phải xuất ra thần thiết, thánh liệu để bù đắp.
Dụng ý của Lăng Hàn là chơi bọn hắn một vố, cho nên sau khi đạt tới mục đích, hắn phủi phủi tay rời đi. Lưu lại mười ba người đang đau xót không thôi.
- Lão đại, chúng ta còn tiếp tục không?
Có người hỏi.
Khóe miệng thủ lĩnh kia co quắp lại, nói:
- Thôi được rồi, chúng ta trở về, thành thành thật thật làm sơn tặc có tiền đồ đi. Nơi này quá nguy hiểm, không thích hợp với chúng ta.
- Được.
Những người còn lại gật đầu, bọn họ đã bị Lăng Hàn giày vò tới mức oán hận.
Không nói tới bọn hắn nữa, ba người Lăng Hàn nhanh chóng bước đi, rất nhanh đã đuổi theo hai người Trương Sung. Một lần nữa khống chế phạm vi trong mười dặm.
Không ngừng đi tới, những chiếc gai đá kia rốt cuộc cũng biến mất, chỉ còn lại từng núi đá gập ghềnh, từng khối muôn hình vạn trạng, kỳ quái. Nơi này là nơi hơi chút an toàn, nhưng mà có một chút núi đá lại là yêu thú ngụy trang, khi đi ngang qua phải cẩn thận, bởi vì rất có thể sẽ có một tảng đá đột nhiên sống dậy làm khó dễ.
Vận khí của bọn hắn không tệ, trên đường đi không có gặp tình huống như vậy. Sau một giờ, bọn hắn đi tới một vách núi. Bên trên đều là huyệt động, như là tổ ong vậy.
Những sơn động này đều là nơi có thể đi thông tới chỗ Tràm Trần. Nhưng mà không cùng đường sẽ có nguy hiểm không giống nhau. Nếu như chọn phải con đường nguy hiểm nhất, như vậy cũng chỉ có thể tự mình cầu phúc mà thôi.
- Hỏng bét.
Lăng Hàn đẩy nhanh cước bộ, lúc đuổi tới vách núi đá, hai người Trương Sung đã sớm không thấy.
Trên vách núi đá này có một loại Thiên Địa bí lực, ngăn cách ánh mắt và thần thức, Lăng Hàn chỉ biết hai người Trương Sung tiến vào trên vách núi đá, đi và huyệt động, nhưng cụ thể là cái nào hắn lại không biết.
Hắn lắc đầu nói:
- Không có biện pháp, như vậy chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn mà thôi.
Nữ Hoàng thì không cho là đúng:
- Thân là một võ giả, đương nhiên không thể trông cậy vào ngườik hác. Nếu không cho dù tu vi cao cũng là phế vật mà thôi.
Lăng Hàn gật đầu, hai người này dám vào Trảm Trần Uyên, phải có giác ngộ không để ý tới sinh tử. Hơn nữa nếu như không có vài phần nắm chắc, sao dám vào đây chứ?
- Chúng ta cũng
chọn một con đường đi.
Bọn hắn tùy ý chọn một cửa động, cùng nhau tiến vào.
Sơn động cũng không nhỏ, đủ để cho năm người cùng lúc đi qua cũng không cảm thấy chật chội.
Trong sơn động rất đen, mặt đất cũng không đồng đều, bước cao bước thấp. Cứ như vậy, không biết đám người Lăng Hàn đi được bao lâu thì phía trước đột nhiên xuất hiện màu trắng như tuyết. Thiên địa cũng trở nên sáng rõ. Bởi vì lúc này bọn hắn đang đi trên một cánh đồng tuyết.
Hoàn cảnh Thiên địa thật là cổ quái.
Tuyết rơi tán loạn, mà tuyết trên mặt đất cũng không có một dấu chân nào. Cũng không biết ba người bọn họ lào người đầu tiên tiến vào đây hay là người trước không để lại dấu chân.
Bọn hắn tiếp tục đi tới, chỉ hơi mượn lực mặt tuyến, tuy rằng lưu lại dấu chân, nhưng mà rất nông. Rất nhanh đã bị tuyết rơi che lấp, không còn dấu vết gì nữa.
Tiếp tục đi tới, sơn động đằng sau đã không còn thấy nữa. Cũng chỉ có bình nguyên mênh mông, không có đông tây nam bắc rõ ràng.
Cảm giác phương hướng của Lăng Hàn rất tốt, thủy chung hắn vẫn đi ngược hướng với sơn động mà tiến lên.
- Ồ?
Lăng Hàn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bên trái.
Chỗ đó mặt tuyết hơi chút động đậy, một đường từ đằng xa kéo tới.
Phanh.
Lúc kéo tới trước mặt bọn hắn, tuyết đọng bị phá vỡ. Một cái móng vuốt cực lớn vươn ra, đập về phía ba người Lăng Hàn. Ngay sau đó, một đầu quái vật khổng lồ cũng từ trong tuyết hiện ra. đó là một đầu bạch hùng cực lớn, trên lưng không ngờ lại mọc ra đôi cánh như là cánh dơi, đỏ như lửa, giống như đang thiêu đốt vậy.
Nữ Hoàng hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước một bước, một ngón tay kéo lên, lập tức, kiếm khí ngập trời bắn ra.
Phốc.
Máu tươi của đầu đại hùng này bắn ra, nó phát ra một tiếng tru đau đớn, vội vàng vỗ cánh lùi lại. Máu tươi rơi xuống, lưu lại những đóa hoa đỏ thẫm trên mặt tuyết.
- Rống.
Sau một tiếng rống này, phía xa xa lập tức có mấy tiếng rống to đáp lại, khiến cho tuyết động run rẩy, giống như mất đi trọng lực, toàn bộ đều phóng lên trời, mãi khi tiếng rống này dừng lại mới một lần nữa rơi xuống đất.
- Trảm Trần.
Lăng Hàn trầm giọng nói.
Đây tuyệt đối là uy của Trảm Trần, vượt xa cấp độ Sáng Thế cảnh.
Hóa ra đầu đại hùng này chỉ là nhỏ.
Nữ Hoàng cũng không có nương tay, ngươi tới đánh lén chúng ta, như vậy cũng không co đạo lý nào không lấy mạng ngươi. Nàng mạnh mẽ vô cùng, trong mấy chiêu đã giải quyết đầu đại hùng này.
Xa xa, một đầu đại hùng cực lớn xuất hiện, hai cánh giống như hỏa diễm chấn động, nhanh chóng bay về phía ba người bọn hắn.
Con bạch hùng nhỏ kia phát ra tiếng kêu, nó sắp không nhịn được nữa.