- Có thể chặn hai ba chiêu hẳn là cực hạn?
- Hai ba chiêu? Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, giữa hai người là cách biệt ròng rã tám cảnh giới nhỏ, một chiêu miểu sát, ta đánh cuộc với ngươi cái gì cũng được, tuyệt đối là một chiêu miểu sát.
- Hừm, đây là sự tình không cần hoài nghi, một chiêu, tuyệt đối không thể nhiều hơn nữa.
- Thay Tinh hoặc là Nữu, nói không chắc còn có thể chặn nhiều mấy chiêu, dù sao cũng là Ngũ Diệp Đế Tinh.
- Trời ạ, học viện chúng ta lại có bốn vị Đế Tinh! Phải biết, coi như là Hổ Bào Học Viện xếp hạng thứ nhất cũng chỉ có hai cái.
- Chúng ta tương lai nhất định sẽ trở thành học viện mạnh nhất!
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đối với Lăng Hàn tự nhiên là không coi trọng, ngược lại cho rằng Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu càng mạnh hơn.
Ở trong tiếng bàn luận như vậy, Lăng Hàn rút ra Tiên Ma Kiếm.
Hắn lại không ngốc, chênh lệch tám cảnh giới nhỏ còn đi khiêu chiến một tên Đế Tinh?
Đương nhiên đến có chỗ dựa, chính là Tiên Ma Kiếm.
- Đến đây đi.
Lăng Hàn tay phải cầm kiếm, tay trái ngoắc ngoắc U Nguyên, biểu hiện khinh bỉ.
Hai mắt của U Nguyên hơi chớp, đây là dấu hiệu hắn động sát ý.
- Ngươi không ra tay, được, ta đến!
Lăng Hàn hét dài một tiếng, chủ động giết ra, Tiên Ma Kiếm vung chém, một đạo kiếm khí hóa thành dải lụa quét ra, căn bản không cần chạm vào, chỉ cần nhìn một chút thì có cảm giác con mắt đâm nhói khó chịu.
Đây là Tiên Kim, kim loại cứng rắn nhất trong thiên địa, cũng có thể tạo thành vũ khí sắc bén nhất, cho dù không tăng lên đến độ cao của Tiên khí, nhưng vẫn nắm giữ uy năng lớn lao như cũ.
U Nguyên hơi nhướng mày, thân hình bắn ra, không dám chính diện là địch.
Hết cách rồi, Tiên Ma Kiếm quá sắc bén, mà hắn vẫn ở trong tầng thứ Tiên Phủ, không thể dựa vào lực lượng nghiền ép cách không một đòn liền để Lăng Hàn tuột Tiên Kiếm khỏi tay.
Hí!
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, bọn họ vốn tưởng rằng Lăng Hàn là bị U Nguyên một chiêu miểu sát, nhưng bây giờ thì sao? Không chỉ không có bị thuấn sát, hơn nữa còn để U Nguyên chạy trốn, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
- Dựa dẫm Bảo khí chi uy, hừ, chỉ thường thôi.
U Nguyên cũng không phải một mực chạy trốn, hai tay chém múa, từng ánh kiếm ác liệt quét tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, khinh bỉ nói:
- Ngươi cũng chỉ là tu vi cao hơn ta một điểm, nếu đánh nhau cùng cấp, ta không cần vũ khí sắc bén, trong trăm chiêu nhất định đánh bại ngươi!
- Cuồng ngạo!
U Nguyên hừ lạnh, căn bản khinh thường cãi lại.
Hắn đã sớm là Đế Tinh vô địch, không cần đánh nhau cùng cấp thắng Lăng Hàn để chứng minh thực lực của mình.
- Vậy ngươi đừng chạy!
Lăng Hàn vung vẩy Tiên Ma Kiếm, công kích gì đánh tới đều bị hắn cắt thành hai. Hơn nữa, thể lực của hắn đã sớm bước vào Thăng Nguyên, tốc độ xuất kiếm nhanh kinh người, căn bản không cần lo lắng U Nguyên công kích quá dày, hắn ra chiêu không kịp.
Đánh chừng trăm chiêu, quả nhiên, U Nguyên chỉ có bị Lăng Hàn đuổi theo chém. Ngược lại không phải thực lực của hắn không bằng Lăng Hàn, mà là kiếm trong tay Lăng Hàn mạnh mẽ quá đáng.
Một tên Tiên Phủ Cảnh liền nắm giữ Tiên Binh, khái niệm này nghĩa là gì?
Tất cả mọi người đều không còn âm thanh, cho dù mọi người đều biết cái này không phải thực lực U Nguyên không bằng, nhưng da đầu tê dại, lúc nào gặp qua U Nguyên sẽ ở đánh nhau cùng cấp rơi vào hạ phong, huống chi cảnh giới của Lăng Hàn kém xa hắn.
- Được, ta áp chế tu vi, chiến với ngươi một trận!
U Nguyên giận dữ hét, hắn sắp uất ức chết.
Đường đường đệ nhất cao thủ của học viện, cho dù ở toàn bộ dị vực, trong cấp bậc Bát Liên, U Nguyên cũng là tồn tại hàng đầu, nhưng hiện tại lại bị một Nhị Liên nho nhỏ làm cho chỉ
có thể chạy, để hắn vừa phẫn nộ vừa uất ức.
Hắn không phải không có lấy ra vũ khí, chỉ là căn bản vẫn không có đụng tới Tiên Ma Kiếm, bị Kiếm Khí quét trúng liền đứt đoạn mất.
Bị một Ác Ma giết tới khu vực Thiên Sứ, mình càng bị áp chế, nếu như hắn không trấn áp Lăng Hàn, còn có mặt mũi gì xưng học viện đệ nhất cao thủ?
Vì lẽ đó, hắn thà rằng đánh nhau cùng cấp, tự tin lấy thực lực của hắn vẫn có thể thắng được Lăng Hàn.
Lăng Hàn khinh thường liếc xéo hắn một cái, nhưng cất Tiên Ma Kiếm đi.
- Không làm con rùa đen rút đầu nữa sao?
Hắn cười nói, vẻ cười nhạo cực kỳ rõ ràng.
Hô hấp của U Nguyên đột nhiên trở nên gấp gáp, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám hung hăng ở trước mặt hắn, người dám làm như vậy đều bị hắn đánh giết thành cặn bã. Nhưng vấn đề là, hắn thật không thể nào giết chết Lăng Hàn, cái này tự nhiên để hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Họa là từ miệng ra!
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Con mắt của ngươi mù sao, ngay cả nữ nhân của ta cũng dám đỏ mắt, hơn nữa còn âm ta, không đánh ngươi thành đầu heo, ta sao hết giận!
Nữ nhân của ngươi? U Nguyên không khỏi nổi giận, hắn vừa nhìn thấy Nữ Hoàng liền bị mê mẩn, tuyệt sắc như vậy, ung dung như vậy, cao quý như vậy, kiêu ngạo như vậy.
Nữ nhân như vậy mới xứng với hắn!
Nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không hết sức nhằm vào Lăng Hàn, làm sao xứng đáng?
- Ngươi muốn chết!
Hắn quát, hoa sen trên trán rung động, từng chiếc lá biến mất, hắn áp chế tu vi, nếu không thì, Lăng Hàn lại tế ra Tiên Ma Kiếm, hắn vẫn chỉ có thể đông trốn tây nấp.
Đương nhiên, cho dù hắn áp chế tu vi, Lăng Hàn cũng có khả năng lấy ra Tiên Ma Kiếm lần nữa, vậy thì phải xem Lăng Hàn có giữ lời hứa hay không.
Cuối cùng, hắn đã biến thành Bát Liên Nhị Diệp, về mặt cảnh giới hoàn toàn tương tự Lăng Hàn.
Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải thò ra, ong ong ong, từng viên từng viên phù văn sáng lên ở trên cánh tay hắn, vầng sáng trên đỉnh đầu như Thái Dương rừng rực, hai cánh chấn động, thân hình hắn bay lên không, như trời cao hạ xuống Chiến Thần.
Tình cảnh này để vô số nữ giới của Thiên Sứ tộc biến thành mê trai, không ai không mắt hiện ra hoa đào, hận không thể đầu hoài tống bão.
So sánh với đó, Lăng Hàn là Ác Ma tộc thật quá xấu xí, một thân da hồng, khuôn mặt dữ tợn.
Chỉ có Vân Hà tiên tử ngoại lệ, trong đầu của nàng đầy rẫy anh tư của Lăng Hàn ở trong bí cảnh, cho dù trong ký ức thất lạc mấy màn ảnh then chốt, nhưng phương tâm vẫn chập chờn, chỉ là nơi này là khu vực Thiên Sứ, không thể quang minh chính đại trợ uy cho Lăng Hàn mà thôi.