Nghiêm Tuấn thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài. Chỉ đùa một chút?
Có người nào đùa giỡn giống như ngươi sao? Ta đói bụng một ngày một đêm, lại còn nói là vui đùa?
Hắn lại không ngốc. Hắn biết đây là Lăng Hàn cố ý, chờ tới lúc hắn đói tới phát điên, ngay cả xương thừa cũng gặm, Lăng Hàn lại nói ra những lời này.
Đây là đang chơi mình. Không chỉ hành hạ thân thể hắn, còn có tâm linh và ý chí của hắn.
Nghiêm Tuấn cảm thấy bị sỉ nhục và áp bức vô cùng. Hắn chưa từng bị đối xử như vậy?
Đáng giận, đáng giận, đáng giận!
Hắn xin thề, nếu có cơ hội, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
- Nếu ngươi cũng đã ăn, vậy không cần lãng phí nữa.
Hắn cầm một miếng thịt khác lên, bắt đầu gặm.
Nghiêm Tuấn thật muốn giết người. Hắn ăn thì ăn, nhưng xương chỉ có một chút thịt như vậy, làm sao có thể đủ?
- Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải chạy đi!
Lăng Hàn nói xong, bốp, hắn một cái tát lại đập cho Nghiêm Tuấn hôn mê bất tỉnh.
Một đêm trôi qua, khi Nghiêm Tuấn tỉnh lại, Lăng Hàn cũng đã tu luyện xong.
Gia hỏa này ngửi thấy mùi thịt, bụng phát ra những tiếng kêu giống như tiếng sấm.
Hiện tại hắn đói bụng đến mức muốn giết người.
Cái gọi là người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Hắn bây giờ vì ăn, cho dù là cao thủ Minh Văn Cảnh ngăn cản ở trước mặt hắn, hắn cũng dám xông lên cướp thức ăn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười. Hắn cũng không muốn để Nghiêm Tuấn chết đói. Như vậy hắn cũng không thoát được quan hệ.
Hắn lại treo Nghiêm Tuấn, cũng không để cho hắn ăn no bụng, cũng không để cho hắn chết đói.
Khi bọn họ đi tới Khung Minh Sơn, Nghiêm Tuấn đã gầy đi một vòng.
- Lăng đại sư, ân tình lần này, ta nhớ kỹ!
Nghiêm Tuấn cắn răng nói. Dọc theo con đường này vì tiêu trừ cảm giác đói bụng, hắn không chỉ gặm xương thừa của Lăng Hàn, còn phải ăn không ít cỏ dại.
Theo hắn mà nói, đây là mối thù cả đời cũng không thể quên.
Nhưng hắn suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần hắn còn sống, chính là báo thù tốt nhất.
Cho nên bất kể như thế nào, hắn đều phải sống tiếp.
Lăng Hàn vỗ vào vai hắn, nói:
- Không cần để ở trong lòng, dẫn người trẻ tuổi đi, chính là chức trách của bản tọa.
Dẫn em gái ngươi!
Ở trong lòng Nghiêm Tuấn thầm phỉ nhổ, nhưng trong miệng đương nhiên không có khả năng nói ra được.
Khung Minh Sơn không tính là địa phương hiểm yếu. Ở đây ít có yêu thú cường đại. Tuy rằng cũng có chút dược liệu trân quý, nhưng bởi vì độc chướng dày đặc, rất ít có người tới nơi đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, muốn đi vào nơi đây nhất định phải ăn Bách Hóa Đan. Bách Hóa Đan đắt thế nào?
Khả năng hái được dược liệu vừa vặn trung hòa với chi phí Bách Hóa Đan, thậm chí còn phải bù thêm, người nào lại nguyện ý làm?
Nhưng điều này đối với Lăng Hàn mà nói, tất nhiên không phải là vấn đề.
Bản thân hắn biết chế luyện Bách Hóa Đan. Cho dù sẽ không có, lấy tài lực của hắn cũng là chuyện dễ dàng.
Lăng Hàn lấy ra một bình đan dược ném về phía Nghiêm Tuấn, nói:
- Đây là Bách Hóa Đan, có thể giải được độc chướng.
Nghiêm Tuấn đương nhiên một vạn lần không muốn đi vào. Nhưng hắn cũng biết mình không có khả năng làm trái ý của Lăng Hàn. HẮn không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận bình đan dược, lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
Hắn ngược lại không sợ Lăng Hàn cho mình dùng thuốc giả. Bởi vì có quang não ghi lại, hình ảnh cùng lúc được truyền đi. Cho dù có đập quang não, nhưng ở chỗ Đế Đô vẫn có thể nhìn thấy đoạn trước đó.
Hai người tiến vào rừng rậm. Độc chướng này hữu hình, mắt thường có thể nhìn thấy được giống như sương mù bay lên, lượn lờ.
Ở đây không có động vật, thậm chí ngay cả yêu thú cũng không có cách nào sinh tồn. Thật sự có vài cây cối, hoa cỏ đặc biệt lại là sinh trưởng được đặc biệt tươi tốt, có
thể đạt tới độ cao hơn mười trượng, tán cây mở rộng, che khuất bầu trời.
Hơn nữa, chướng khí ở đây càng có vẻ âm u hơn. Rõ ràng mặt trời chói chang đang chiếu xuống, nhưng ở đây lại là một mảnh u ám.
Lăng Hàn đi về phía tây bắc. Theo tư liệu nêu ra, Bối Lan Độc Nha liền sinh trưởng ở bên cạnh một cái ao tại phía đó.
Ở đây im ắng, không có tiếng thú gào, không có tiếng côn trùng kêu vang, dường như là tử địa tuyệt đối.
Bách Hóa Đan cũng không có cách nào kiên trì được thời gian quá lâu. Sau khoảng gần một giờ, dược lực liền tiêu hao hết, cần phải ăn một viên nữa.
Gần ba giờ sau, bọn họ cuối cùng đi tới gần cái ao kia.
Ao nước này không coi là nhỏ, hiện lên hình quả trứng. Chỗ dài nhất có chừng ba trượng, chỗ hẹp nhất cũng có hơn hai trượng. Nước ao đen thui, còn thường xuyên dâng lên bong bóng, bụp một cái nổ tung. Lại có một luồng khí thể bay lên tiến vào không trung.
Đây là nguồn gốc của chướng khí sao?
Ở chỗ này, độc chướng rõ ràng càng thêm mãnh liệt, tăng nhanh tốc độ Bách Hóa Đan tiêu hao.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, đã phát hiện ra Bối Lan Độc Nha ở bên cạnh cái ao.
Cái này bộ dạng rất kỳ lạ, có chút giống như là đậu nha, phiến lá hiện lên màu xanh, dày.
Lăng Hàn vô cùng cẩn thận. Sau khi đeo găng tay vào, hắn lại đi hái. Bởi vì bên trong tên của Bối Lan Độc Nha có kèm một chữ độc, trên thực tế cũng tràn ngập kịch độc.
Hắn thu Bối Lan Độc Nha vào trong Dưỡng Nguyên hồ lô, thoáng lộ ra một vẻ buông lỏng.
Hiện tại tám loại dược liệu đã đủ. Ly Hồn Đan liền không có khả năng lại gây khó khắn cho hắn.
- A?
Nghiêm Tuấn ở một bên nhìn, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thế nào một gốc cây thảo dược lại đột nhiên biến mất?
- Cái này gọi là Dưỡng Nguyên hồ lô, là một đồ chứa không gian, còn có thể lớn mạnh lực tinh thần.
Lăng Hàn giải thích.
Vật chứa không gian!
Nghiêm Tuấn đương nhiên biết đây là vật gì. Theo tư liệu lịch sử ghi chép, pháp khí không gian văn minh đời trước cũng đều là trận sư tạo ra. Nhưng bây giờ lại không có một trận sư nào có thể chế luyện ra pháp khí không gian. Căn bản không có cái kỹ thuật này.
Hắn đầu tiên là hâm mộ, sau đó nhất thời kinh sợ. Lăng Hàn tại sao muốn nói ra bí mật như vậy cho hắn biết?
Chẳng lẽ... Muốn giết người diệt khẩu.
Hơn nữa, còn có thể tẩm bổ, lớn mạnh lực tinh thần!
Nghiêm Tuấn hiểu rõ, vì sao Lăng Hàn có thể vượt qua hắn, thành trận sư cao cấp. Cũng là bởi vì có liên quan tới Dưỡng Nguyên hồ lô.
Nếu như hắn cũng có thể nắm giữ bảo vật như vậy, tất nhiên cũng có thể trở thành trận sư cao cấp, thậm chí còn có thể càng cao hơn.
- Ngươi suy nghĩ quá nhiều.
Lăng Hàn cười ha hả nói.