- Nghiên cứu trận pháp là cần phải có thiên phú. Còn ngươi, rõ ràng quá tệ.
Đây là trắng trợn khinh bỉ.
Nghiêm Tuấn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn xin thề, sau khi trở về Đế Đô, hắn nhất định phải tuyên truyền chuyệnLăng Hàn nắm giữ Dưỡng Nguyên hồ lô thật sôi động, đến mức cho dù là tiểu hài tử ba tuổi cũng phải biết.
Bảo vật như vậy sẽ có vô số người mơ ước. Trừ khi Lăng Hàn nguyện ý buông tha, bằng không hắn tuyệt đối sẽ bị chết mà chẳng biết tại sao.
- Ngươi có phải đang suy nghĩ, ta tại sao phải để ngươi biết được bí mật lớn như vậy hay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi quá tự phụ.
Nghiêm Tuấn nói.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Ta tự tin, nhưng tuyệt đối không tự phụ. Kiêu ngạo là một loại thói quen rất xấu. Ta làm sao có thể phạm phải sai lầm lớn như thế?
- Vậy ngươi vì sao lại làm vậy?
Nghiêm Tuấn hỏi.
- Bởi vì ta đùa giỡn, dự định giết chết ngươi. Cho nên, cho dù để cho ngươi biết một ít bí mật, ta cũng không quan tâm.
Lăng Hàn cười nói.
- Hắc!
Nghiêm Tuấn cười lạnh.
- Ngươi mặc dù là trận sư cao cấp, nhưng ta cũng không có phạm lỗi lầm gì. Ngươi dám giết ta, bản thân cũng đừng hòng mơ tưởng thoát thân.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Ai nói là ta giết chết ngươi? Rõ ràng là ngươi trượt chân ngã vào trong ao này, ta cứu không kịp!
- Ngươi trợn tròn mắt nói mò sao?
Nghiêm Tuấn giơ tay lên cao, chỉ vào quang não treo ở trên cổ tay.
- Tất cả đều có ghi lại, hơn nữa còn truyền thẳng đến Đế Đô!
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì có lòng tin đối với mạng lưới nơi này như vậy?
Nghiêm Tuấn vừa nghe, sắc mặt không khỏi biến đổi kịch liệt.
Hắn thử lấy quang não liên hệ với mạng lưới, lại căn bản không có phản ứng.
- Khu vực gần Đế Đô, cơ bản xây dựng quả thực tốt hơn nhiều so với Hổ Cứ Thành, nhưng cũng không có được đến trình độ trang bị máy móc ở nơi tử địa này.
Lăng Hàn lo lắng nói.
- Ngươi… ngươi ngươi
Nghiêm Tuấn biết không hay, mồ hôi lạnh từng giọt từ trên trán nhỏ xuống.
- Cho nên, không nên quá tự tin.
Lăng Hàn vỗ vào vai Nghiêm Tuấn.
Nghiêm Tuấn lạnh run. Hiện tại hắn cuối cùng đã biết sợ. Chế ở chỗ này, chỉ cần hủy diệt quang não của hắn, liền sẽ không có ai biết được chân tướng, Lăng Hàn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
- Ngươi không thể! Ngươi không thể làm như vậy!
Hắn quát.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ta vì sao không thể? Cho phép ngươi thuê người giết ta, lại không cho phép ta báo thù sao?
- Cái gì mà thuê người giết ngươi? Ngươi nói bậy.
Nghiêm Tuấn liền vội vàng lắc đầu.
- Ngươi có suy nghĩ này hay không, ta đều quang minh chính đại nói muốn giết ngươi. Ngươi ngay cả dũng khí thừa nhận chân tướng cũng không có?
Lăng Hàn thở dài nói.
Nghiêm Tuấn thế nào cũng sẽ không thừa nhận. Như vậy hắn còn có một tia cơ hội sống, nói:
- Lăng Hàn, ngươi thật sự được không nên hiểu lầm. Chuyện không phải như ngươi nghĩ. Hoàn toàn là do Dương Tử Thanh tự chủ trương!
- Ngươi không phải đã ở trên bữa tiệc sinh nhật của Phong tiểu thư chính tai nghe được, Dương Tử Thanh chính hắn thừa nhận.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
- Nếu như sau khi Dương Tử Thanh chết có linh, chắc hẳn sẽ tức giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra.
- Lăng Hàn, ngươi tin tưởng ta, thật sự, hoàn toàn là chuyện của Dương Tử Thanh. Ta hoàn toàn không biết chuyện này.
Nghiêm Tuấn còn đang trợn mắt nói mò.
Lăng Hàn cười, nói:
- Cũng không phải ta đẩy ngươi xuống.
- Cái gì?
Nghiêm Tuấn sửng sốt, lời này không đầu ko não.
Nhưng ở trong một nháy mắt tiếp theo, hắn lại phát hiện mình bay lên, ầm một cái, rơi vào trong nước.
Lúc này hắn mới hiểu được, câu nói của Lăng Hàn vừa rồi kia là có ý gì. Nhưng hắn lập tức khiếp sợ đến mức mật cũng muốn vỡ ra. Đây chính là ao nước độc. Độc chướng trong toàn bộ rừng rậm đều từ nơi này tản ra.
Chính là đứng ở bên cạnh ao thôi, Bách Hóa Đan tiêu hao cũng nhanh tới mức kinh người, huống gì là rơi vào trong đó.
Hắn vội vàng giãy dụa bơi về phía trên bờ. Hắn chỉ cảm
thấy toàn thân đau rất lợi hại. Độc này xâm nhập vào cơ thể, khiến cho da tay của hắn lập tức bắt đầu mục nát.
Mà khi hắn bơi tới bên bờ, nghênh đón hắn lại là một cái chân.
Bịch.
Cái chân vô tình này lập tức đá hắn trở lại.
- Không.
Nghiêm Tuấn liều mạng khuya hai tay. Độc này xâm nhập vào trong cơ thể không chỉ là trí mạng, hơn nữa còn vô cùng thống khổ.
Lăng Hàn không lộ biểu tình. Bắt đầu từ khi Nghiêm Tuấn thuê người giết hắn, người này đã không đáng để cho hắn đồng tình nữa.
- Lăng Hàn, ta nguyền rủa ngươi, ngươi chết không được tử tế. Ngươi có thể còn thảm hại hơn so với ta. Một ngày nào đó, ngươi sẽ bị người thu thập!
Nghiêm Tuấn quát. Hắn biết Lăng Hàn tuyệt đối không thể buông tha cho mình. Bởi vậy hắn cũng bất chấp mọi giá, chí ít mắng một hồi cũng có thể xả giận.
Lăng Hàn không có để ý tới. Hắn nhìn vào giữa cái ao. Bởi vì hắn phát hiện nơi đó có một vòng xoáy. Mà ở trong vòng xoáy, có một thứ màu đen, lại tản ra khí tức sinh mệnh mãnh liệt.
- Lẽ nào, đây là Vạn Độc Nguyên?
Tim hắn chợt đập mạnh. Ở trong học viện có thể điều tra ra được rất nhiều tư liệu. Trong đó có giới thiệu về Vạn Độc Nguyên.
Cái gọi là Vạn Độc Nguyên chỉ có giống nơi độc như thế này mới có khả năng phát sinh, đây là cực hạn của độc. Nhưng thứ gì cũng vật cực tất phản. Vạn Độc Nguyên cũng vậy. Cực hạn của độc lại là căn nguyên của sinh mạng.
Cho nên, Vạn Độc Nguyên được võ giả xem là bảo vật giá trị kinh người.
Diều kiện Vạn Độc Nguyên hình thành hà khắc, vừa phải có độc tính vô cùng kịch liệt, lại cần thời gian lâu dài, thật giống như bảo quả được thiên địa sinh dưỡng, thế nào cũng phải hơn mấy trăm nghìn năm.
Lăng Hàn tin tưởng, trước đây không lâu ở đây khẳng định không có Vạn Độc Nguyên. Nếu không luôn có người sẽ tới thử thời vận.
Đây là vận khí của hắn tăng mạnh, tới ngắt lấy Bối Lan Độc Nha, lại vừa vặn gặp được Vạn Độc Nguyên mới hình thành.
Hơn nữa, Vạn Độc Nguyên bình thường là ẩn nấp, chỉ là liếc mắt nhìn qua, không có khả năng phát hiện ra.
Sau khi Lăng Hàn xác định, không khỏi cười to, nói:
- Nghiêm Tuấn, lúc này thật đúng là phải cám ơn ngươi.
Nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào, cố ý một đường dẫn theo Nghiêm Tuấn đi qua, như vậy khẳng định hái được Bối Lan Độc Nha xong, hắn sẽ liền rời đi, không có khả năng phát hiện trong ao độc còn che giấu một Vạn Độc Nguyên.
Nghiêm Tuấn chỉ cho rằng hắn nói là nói mát, chỉ lo lớn tiếng mắng. Hắn ý thức được mình không còn sống được bao lâu nữa.
Lăng Hàn rất kiên trì, giải thích một chút về Vạn Độc Nguyên.
Nghiêm Tuấn vừa nghe, thiếu chút nữa trực tiếp tức chết.