- Rốt cuộc ngươi là ai?
Một tên binh lính đánh bạo hỏi.
Lăng Hàn đứng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Ta chính là Lôi Thần!
Thần minh!
Đám binh sĩ hoài nghi, tại sao thần minh không khác gì bọn họ? Nhưng nếu không phải thần minh, tại sao có thể tùy ý thừa nhận công kích của bọn họ mà không tổn thương?
- Không nên tin hắn!
Có binh sĩ nói:
- Có lẽ hắn mặc nội giáp bằng cao su.
- Ân!
Những binh lính kia gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn không còn kính sợ.
Lăng Hàn suy nghĩ, hắn lập tức giật mình.
Lôi Đình Đại Tế Tự nói qua, lúc trước hắn có thể thu khoáng thạch chính là bởi vì có một loại lá cây miễn dịch lôi đình.
Cho nên, sau khi luyện tinh hoa của loại cây kia và luyện chế thành nội giáp, tự nhiên cũng có thể phòng ngự lôi đình.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn duỗi hai tay ra, ý niệm dẫn động tia sáng trong Tiên Đỉnh, trường mâu trong tay những binh lính kia xuất hiện thiểm điện.
Khốn kiếp, tình huống như thế nào?
Lần này, binh sĩ tuần tra ngạc nhiên.
Nếu như nói Lăng Hàn có thể miễn dịch lôi đình công kích, như vậy bọn họ nhận định hắn mặc nội giáp đặc thù, nhưng có thể điều khiển binh khí trong tay bọn họ, đây tuyệt đối là thần tích.
Bọn họ không hoài nghi, cùng nhau buông binh khí xuống và cúi đầu bái lạy.
- Bái kiến Lôi Thần!
- Lôi Thần vạn tuế!
Mỗi người kính sợ không gì sánh được.
Lăng Hàn nhấc nhấc tay, nói:
- Đứng lên đi.
- Vâng, Lôi Thần đại nhân!
- Bản thần ở lâu trên cửu trọng thiên, ta vừa mới hạ phàm nên không biết rõ chuyện trên thế gian, cho nên, ai tới nói cho bản thần nghe?
Lăng Hàn thuận miệng bịa chuyện.
- Ta!
- Ta!
- Ta! Ta!
Những binh lính kia tranh nhau xông lên, bọn họ muốn biểu hiện tốt trước mặt “thần minh”, nói không chừng sẽ được trường sinh bất tử.
Lăng Hàn hỏi, bọn họ đáp, cướp lời bổ sung cho nhau.
Ở trong khu vực này, Chu gia chính là vua.
Chu gia là thế lực Sinh Đan cấp, có tới bốn Sinh Đan lão tổ, bọn họ khai thác Lôi Đình thạch là vì tích lũy lực lượng, muốn một lần hành động công phá Thiên Vân sơn, từ đó khuếch trương thế lực xa hơn.
Thiên Vân sơn, đó là vùng đất do hung thú chiếm cứ, cũng áp chế Chu gia khuếch trương về hướng tây.
Vì cái gì không khuếch trương sang hướng đông, hướng bắc, hướng nam?
Bởi vì hướng bắc và hướng nam đều là Vô Tận Hải, có hung thú cường đại không gì sánh nổi, còn có khí trời kinh khủng ác liệt, mà hướng đông là đại thảo nguyên, nhân khẩu thưa thớt, hơn nữa cũng không có tiên dược, khoáng thạch trân quý, chiếm thì có ích lợi gì?
Cho nên, Chu gia chỉ có thể tích lũy lực lượng, chuẩn bị phát động công kích hướng Thiên Vân sơn, chỉ cần có thể nắm lấy con đường này, bọn họ có thể khuếch trương về hướng tây.
Lăng Hàn lại hỏi ra vấn đề then chốt, những người này là thiên tài, tại sao lại cam tâm trở thành hộ vệ?
Nhưng những người này trả lời làm cho Lăng Hàn chấn kinh, bởi vì ở nơi này của bọn họ, hơn hai mươi tuổi đạt tới Trúc Cơ chỗ nào cũng có, cũng không tính là thiên tài.
Cho dù là Chú Đỉnh, nhanh thì ba mươi tuổi, chậm thì bốn mươi tuổi, có thể đạt tới khẳng định sẽ đạt đến, nếu không đạt tới, về sau sức sống khô cạn thì không có khả năng đạt tới.
Chờ chút!
- Sau bốn mươi sức sốn sẽ khô cạn?
Lăng Hàn hỏi.
- Đúng vậy.
Các binh lính gật đầu, việc này có gì khó hiểu?
- Tuổi thọ của các ngươi... Đại khái là bao nhiêu?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Bình thường là hơn bảy mươi, nếu bảo dưỡng tốt có thể sống tới tám chín mươi tuổi, cũng có một ít người sống tới trăm tuổi.
- Ai, lão nhân trăm tuổi, quá ít.
- Ân, không có biện pháp, chúng ta tu luyện hao tổn lớn, có chút tổn thương, sống tới tám mươi đã là không tệ rồi.
Khốn kiếp, Trúc Cơ chỉ có thể sống được bảy tám chục tuổi?
Không không không, là tất cả mọi người, bao quát Chú Đỉnh, Sinh Đan cũng chỉ có thể sống bảy tám chục năm?
Sao lại có thể như thế?
Lăng Hàn hỏi lại, nhưng kết quả vẫn như thế, người tu luyện thế giới này cực nhanh, nhưng chết rất sớm, thậm chí thọ nguyên người tu luyện còn không bằng cả người bình thường.
Dường như sinh mệnh của bọn họ
tiêu hao trong tu luyện, lấy tiêu hao lượng lớn thọ nguyên làm đại giá gia tăng tốc độ tu luyện.
Cho nên, xuất hiện lượng lớn Trúc Cơ hai mươi mấy tuổi cũng không kỳ quái.
Lăng Hàn im lặng, trầm mặc một lát, hắn dự định đi Chu gia xem thế nào.
Hắn ngự khí phi hành, biến mất trong nháy mắt.
Các binh sĩ càng kính hắn như thiên nhân, bọn họ không ngừng quỳ lạy, ở chỗ này không có pháp thuật ngự khí phi hành.
Cho nên có thể phi hành, không phải thiên thần hay sao?
Lăng Hàn bay qua dãy núi trùng điệp, hắn lại đáp xuống chạy đi, cũng phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, kỳ thật đi đường còn nhanh hơn phi hành.
Lại đi một hồi, phía trước xuất hiện một tòa thành thị.
Tòa thành thị này rất đơn sơ, cũng không có tường thành, nếu như gặp công kích sẽ không thể phòng ngự.
Trên thực tế, cũng không cần thiết xây tường thành, bởi vì nơi này là địa bàn Chu gia, cũng không có ngoại địch, cần tường thành làm gì?
Lăng Hàn tiến vào trong thành, tùy ý hỏi thăm một chút, phát hiện hắn cũng không phải là kẻ bên ngoài tới đây đầu tiên, mà là nửa tháng trước đã có người tới nơi này.
Chu gia đối ngoại rất khách khí với người bên ngoài, còn cung phụng như khách quý, lấy rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi.
Không phải sao, thiếu gia kiệt xuất nhất Chu gia Chu Mễ Dương, hôm nay hắn mở tiệc chiêu đãi người bên ngoài tại Tiên Hạc lâu.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, quyết định đi xem thế nào.
Tiên Hạc lâu rất gần, dù sao thành thị này không lớn bao nhiêu, cho nên Lăng Hàn nhanh chóng đến nơi đó.
Tâm niệm hắn hơi động, hắn cũng cải biến tướng mạo của mình, sau đó lấy Diễn Hồn thuật làm mình biến hóa một chút, lúc này mới đi vào trong lầu.
- Gia, ngươi tới tham gia yến hội của Chu thiếu sao?
Một tên điếm tiểu nhị lập tức tiến lên đón tiếp.
Lăng Hàn gật đầu.
- Vậy mời gia đi theo tiểu nhân.
Tên điếm tiểu nhị mang theo hắn ra phòng ngoài, Tiên Hạc lâu tuyệt đối không phải là một tòa tiểu lâu, mà là có biệt viện, cũng chiếm diện tích cực lớn.
Đi một hồi, bọn họ đã đi vào một tòa nhà lớn, lúc này nơi này bày rất nhiều cái bàn, mỗi bàn đều ngồi đầy người, cũng đang ăn uống linh đình, bầu không khí náo nhiệt không gì sánh được.
Thấy Lăng Hàn xuất hiện, tất cả mọi người nhìn lại, nhìn thấy hắn lạ lẫm cho nên thu hồi ánh mắt.
Lăng Hàn cũng nhìn lướt qua, hơi cảm giác thất vọng, bởi vì hắn cho rằng sẽ gặp Nữ Hoàng, Lâm Lạc nhưng kết quả nơi này chỉ có một người hắn quen biết.
Tống Lam.
Vị mỹ nữ bài danh thứ chín Tuyệt Sắc bảng đi đâu cũng được mọi người vây quanh, ở chỗ này cũng không ngoại lệ, bị vô số người tranh nhau lấy lòng.
Ở bên cạnh nàng, một nam tử anh tuấn chừng hai mươi tuổi đang ngồi, hắn tỏa ra khí thế bừng bừng.
Tống Lam cũng nhìn sang Lăng Hàn, bởi vì nàng cảm thấy Lăng Hàn giống như đã từng quen biết, nhưng cẩn thận nhìn, chẳng những dung mạo xa lạ, ngay cả linh hồn ba động cũng khác.
- Tống tiên tử, làm sao vậy?
Nam tử bên cạnh hỏi thăm, dường như hắn cực kỳ quan tâm.
- Không có gì.
Tống Lam lắc đầu.
Nam tử trẻ tuổi kia nhìn về phía Lăng Hàn, xoát, ánh mắt như đao đâm vào lòng người.