Thần Đạo Đan Tôn

Chương 664: Nguyên Thừa Hòa


trước sau

- Nguyên Thừa Hòa!

Lý Phong Vũ, Lý Tư Tiên đồng thời kinh ngạc thốt lên.

- Ha ha, nếu biết ta là ai, còn không mau cút đi?

Thanh niên kia cười lạnh nói.

Thấy Lăng Hàn có chút nghi hoặc, Tần Liên Nguyệt giải thích:

- Nguyên Thừa Hòa, đệ tử của Hoa Vân Tông, giống Văn Nhân Thiên Thiên, trước vẫn bế quan khổ tu, không người nghe nói, nhưng đoạn thời gian gần đây đột nhiên xông ra, đánh bại rất nhiều Linh Anh Cảnh lâu năm, thực lực rất mạnh mẽ.

- Thậm chí có người đặt hắn ngang hàng với Yêu Hồi Nguyệt, Tiểu Đao Vương…

Lăng Hàn lắc đầu:

- Tiểu Đao Vương, Lang Nhai Thiên đều sắp bốn mươi tuổi, Yêu Hồi Nguyệt mới bao lớn, đây rõ ràng là hai đời người, sao có thể so sánh. Có điều, ta không tin tên này mạnh hơn Yêu Hồi Nguyệt.

- Các ngươi còn nói nhỏ cái gì?

Nguyên Thừa Hòa không vui nói, nếu biết uy danh của hắn còn không mau cút đi?

Lý Phong Vũ thấp giọng nói:

- Ta đến kéo lực chú ý của hắn, các ngươi đi trước.

Hắn lập tức nở nụ cười, đi chầm chậm về phía Nguyên Thừa Hòa.

- Nguyên đại ca, tại hạ Lý Phong Vũ, ngưỡng mộ uy danh của Nguyên đại ca đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thực sự là có phúc ba đời. Nguyên đại ca quả nhiên uy phong lẫm lẫm, chỉ đứng đó liền toả ra kim quang sáng quắc, chiếu rọi nội tâm của tiểu đệ, để trong đời tiểu đệ như có thêm một Thái Dương, chỉ dẫn phương hướng cho tiểu đệ...

Hắn nói không dứt, để mấy người Lăng Hàn nghe mà trố mắt, lại có người đem lời buồn nôn nói thuận miệng như vậy, không đỏ mặt một chút, nào giống bọn họ đều sắp muốn phun ra.

Nhưng Nguyên Thừa Hòa lại rất thỏa mãn.

Thiên phú của hắn cao đến kinh người, nhưng trước đó vẫn bế quan khổ tu, hoàn toàn tách biệt với thế gian, như khổ hạnh tăng vậy, nhưng nội tâm của hắn cực kỳ kiêu ngạo, khát vọng được người tán đồng, sùng bái, ngưỡng mộ.

Đoạn thời gian gần đây, hắn rốt cục soi sáng vạn trượng, hư vinh tự nhiên cũng bành trướng, giờ khắc này bị Lý Phong Vũ nịnh hót, nhất thời như vỗ tới trong xương của hắn, để hắn lâng lâng, không buồn nôn chút nào.

Lý Phong Vũ nói nửa ngày, miệng khô lưỡi cháy, quay đầu nhìn lại, lại thấy tất cả mọi người chỉ nhìn hắn, để hắn không khỏi cuống lên nói:

- Bên ta sắp không còn lời để nói, dự định nói lại từ đầu, sao các ngươi còn chưa chạy?

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Cái này không phải muốn nhìn trình độ của ngươi cao tới đâu sao?

Hiện tại ngay cả Tiểu Đao Vương hắn cũng có lòng tin chém giết, cần nghe tiếng của Nguyên Thừa Hòa liền chạy sao? Thực sự là đùa giỡn.

Nguyên Thừa Hòa cũng phản ứng lại, không khỏi lộ ra vẻ giận dữ nói:

- Tốt a, ngươi dám gạt ta!

Lý Phong Vũ sợ đến vội chạy trở lại, tuy hắn cũng là thiên tài, nhưng tuyệt đối không phải loại cấp bậc như Nguyên Thừa Hòa, huống chi còn thấp hơn đối phương một cảnh giới lớn, nào dám giao thủ chứ?

- Lăng huynh, nhìn ngươi rồi!

Hắn kêu lên.

- Tên ghê tởm, ta muốn giết… ta muốn đánh ngươi!

Nguyên Thừa Hòa quát, hắn vốn muốn nói giết đối phương, nhưng cửa ải này nghiêm cấm giết người, hắn cũng không muốn bởi vậy mà mất đi tư cách tiến vào Bổ Thiên Học Viện.

- Lăng huynh, quyết định tên này, ta gả muội muội cho ngươi làm vợ.

Lý Phong Vũ lại kêu lên.

- Ca!

Lý Tư Tiên đỏ mặt trách mắng, nào có ca ca như thế, vậy liền bán nàng ra?

- Lăng Hàn mới không muốn nữ nhân xấu xí này!

Hổ Nữu xông ra ngoài, quyết định không cho Lăng Hàn cơ hội xuất thủ.

Nàng hóa thành một tia sét, lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt Nguyên Thừa Hòa, quả đấm nhỏ đảo ra, đánh tới đối phương.

- Hả?

Nguyên Thừa Hòa cả kinh, hắn không nghĩ tới một tiểu nha đầu lại có tốc độ nhanh như vậy, càng không nghĩ đến đối phương là tồn tại như hắn, chuyện này quả thật đánh tan sự tự tin của hắn.

Hắn vẫn lấy cảnh giới của mình mà tự ngạo, Linh Anh Cảnh hai mươi bảy tuổi quả thực Tiền Vô Cổ Nhân, nhưng hiện tại một tiểu cô nương bảy tám tuổi không ngờ cũng là Linh Anh Cảnh, vậy còn kiêu ngạo cái rắm.

Cheng!

Hắn lấy ra một bảo kiếm, nhưng không rút, chỉ lấy vỏ kiếm cản cú đấm của Hổ Nữu, nhưng ánh chớp phun trào, thông qua vỏ kiếm lan về cánh tay của hắn.

- Hừ!

Hắn khẽ quát một tiếng, trên người có hỏa diễm dật động, va chạm kịch liệt với ánh chớp, ý chí võ đạo hóa thành hào quang óng ánh, đan dệt ra các loại
hình dạng ở trong không khí.

Hổ Nữu lăng không vươn mình, rút lui quay về.

Lăng Hàn gật gù, chẳng trách người này có thể so với đám người Yêu Hồi Nguyệt, thực lực rất mạnh, có thể đón đỡ một chiêu của Hổ Nữu mà không rơi xuống hạ phong, này cũng không có mấy Linh Anh Cảnh có thể làm được nha.

Nhưng không biết, Nguyên Thừa Hòa mới càng thêm giật mình.

Hắn cực kỳ tự phụ, cho rằng dù là Yêu Hồi Nguyệt, Tiểu Đao Vương… cũng không phải đối thủ của hắn, lần này là quân lâm Bổ Thiên Học Viện, bắt đầu con đường truyền kỳ của hắn, ai ngờ vẫn chưa tiến vào học viện, tùy tiện chạy đến một tiểu nha đầu liền có thể chiến cân sức ngang tài với hắn.

Tuy hắn không có sử dụng tuyệt chiêu, nhưng hành gia vừa ra tay liền biết môn đạo, tiểu nha đầu này không thể coi thường.

- Xấu xí, đến truy Nữu a!

Hổ Nữu vỗ tay nói.

Nguyên Thừa Hòa hừ một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ nói:

- Các ngươi để một tiểu nha đầu ra mặt thay các ngươi sao, hừ, thực sự là không ngại ngùng.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Ngươi đánh không lại tuổi tác ít nhất trong chúng ta, chẳng lẽ còn muốn khiêu chiến những người khác? Ngươi phải cảm tạ chúng ta không bắt nạt ngươi, tùy tiện phái ra một tiểu nha đầu chơi đùa với ngươi a.

Lời này thật không sai, một tiểu nha đầu bảy tám tuổi tuyệt đối là tùy tiện chơi đùa, nói cho ai nghe, ai tin tưởng tiểu nha đầu này sẽ là cao thủ Linh Anh Cảnh Đại chứ?

Nguyên Thừa Hòa phản bác cũng phản bác không được, chỉ có thể âm thầm phiền muộn, ai bảo hắn gặp phải yêu nghiệt như thế.

- Hổ Nữu, đánh thoải mái, ta muốn thu hắn làm tiểu đệ.

Lăng Hàn cười nói.

- Được!

Hổ Nữu đáp ứng giòn tan.

- Bao ở trên người của Nữu.

- Đáng ghét!

Nguyên Thừa Hòa nghe mà nổi giận, còn vọng tưởng thu phục hắn làm tiểu đệ, coi hắn là a miêu a cẩu sao? Hắn lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, giết tới Lăng Hàn.

- Đối thủ của ngươi là Nữu!

Thân hình của Hổ Nữu lóe lên, đã xuất hiện ở trước mặt Nguyên Thừa Hòa.

Nguyên Thừa Hòa bất đắc dĩ, chỉ có thể thu tay, đồng thời đưa trường kiếm ra, đâm tới Hổ Nữu.

Này là một kình địch thực lực không kém hắn, hắn sao dám mặc cho đối phương cuồng oanh loạn tạc, vậy rất có khả năng bị đánh đến mẹ cũng nhận không ra.

Hai người lập tức triển khai ác chiến.

Nguyên Thừa Hòa xác thực rất mạnh, có thể chính diện va chạm Hổ Nữu, chí ít tạm thời vẫn không có dấu hiệu bị thua, nhìn mà tất cả mọi người tấm tắc kêu kỳ lạ, chân tâm khâm phục, phải biết trước đó khô lâu quái đều bị Hổ Nữu chính diện đánh sập a.

Nhưng Nguyên Thừa Hòa nghe vào tai, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, hắn lại lưu lạc tới mức độ chỉ có thể ngang hàng một tiểu nha đầu?

- A!

Hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng lấy ra tuyệt chiêu, trường kiếm bay múa, hắn thật giống như đã biến thành một thanh kiếm, lột bỏ về phía Hổ Nữu.

Hơn hai mươi đạo kiếm khí ngang dọc, cực kỳ đáng sợ.

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện