- Thú vị!
Lăng Hàn gật đầu, võ giả tu ra Kiếm Khí là có cực hạn, cùng lắm ba mươi đạo, mà thể lực cũng có hạn, trong nháy mắt vung ra kiếm kích đồng dạng có hạn mức tối đa.
Nhưng Nguyên Thừa Hòa thông qua nhân kiếm hợp nhất, toàn thân chuyển động, để uy lực của kiếm pháp tăng lên rất nhiều.
Nguyên bản là lắc cổ tay, hiện tại hòa toàn thân vào, tự nhiên giảm thiểu gánh nặng, làm cho tần suất xuất kiếm tăng lên rất nhiều.
Ngàn vạn Kiếm Ảnh oanh ngang, còn có đạo đạo kiếm khí bắn ra, uy lực kinh người.
- Không đùa với ngươi nữa!
Hổ Nữu hóa thành ánh chớp tránh ra, tốc độ thật nhanh, ngay cả ánh kiếm cũng không đuổi kịp.
Nguyên Thừa Hòa bất đắc dĩ, uy lực kiếm pháp của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đánh không trúng người thì có ích lợi gì? Gặp phải đối thủ có tốc độ như Hổ Nữu, hắn thật không có chỗ xuống tay.
Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, thầm nghĩ tiểu tử này hẳn sẽ không trốn nhanh như vậy chứ?
- Đánh với ta một trận!
Hắn giết tới, bởi vì kỳ thạch đều ở trên người Lăng Hàn.
- Nữu lại về rồi!
Hổ Nữu quát to, quả nhiên giết trở về, đấm ra một quyền, tia điện chớp nhanh, đánh tới lưng của Nguyên Thừa Hòa.
Nguyên Thừa Hòa không thể không chống đỡ, đã như thế, hắn lại không thể giết tới Lăng Hàn.
Chỉ cần hắn dùng tuyệt chiêu, Hổ Nữu sẽ nhanh chân bỏ chạy, nhưng đại chiêu qua đi, tiểu nha đầu lại giết trở về, gắt gao cuốn lấy Nguyên Thừa Hòa, làm cho Nguyên Thừa Hòa hoàn toàn không còn tính khí.
- Tiểu nha đầu, có gan đừng chạy!
Nguyên Thừa Hòa bị tức đến giận sôi lên, không nhịn được khiêu khích Hổ Nữu.
- Không chạy liền không chạy, cho rằng Nữu sợ ngươi sao?
Hổ Nữu chống nạnh.
- Kẻ xấu xí nhiều tác quái, xem Nữu làm sao trừng trị ngươi!
Nguyên Thừa Hòa đại hỉ, một chiêu kiếm phi tiên, công về phía Hổ Nữu.
- Nữu đi rồi!
Vèo, Hổ Nữu lại chạy.
Nguyên Thừa Hòa đánh tự nhiên lại rơi vào khoảng không, hắn tức giận đến kêu to:
- Nói không giữ lời…
Nhưng hắn không nói hết câu được, người ta mới bao lớn a?
- Ha ha ha ha, xấu xí thực là đần độn, Nữu chỉ đùa giỡn ngươi!
Hổ Nữu cười to, vuốt vuốt tay áo nói.
- Được rồi, lần này Nữu lấy ra thực lực chân chính, đánh ngươi phục mới thôi!
Nguyên Thừa Hòa làm sao lại mắc bẫy, hắn là thiên kiêu đương đại, không phải ngu ngốc.
- Tuyệt chiêu của Nữu, cái thế vô song, tuyệt đối vô địch, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ kinh, siêu cấp bá đạo Long Trảo Thủ!
Hổ Nữu vọt ra ngoài, hai tay hóa thành vuốt rồng, chộp tới ngực của Nguyên Thừa Hòa.
Lần này đến thật sự!
Nguyên Thừa Hòa kinh hãi, vội vung kiếm gọt về phía Hổ Nữu, sức mạnh to lớn bắn ra, hơn hai mươi đạo kiếm khí ngang dọc, kinh diễm trời cao.
Ầm!
Sức mạnh đáng sợ va chạm, hình thành một đám mây hình nấm nhỏ, mà từng đạo sức mạnh trùng kích cũng đánh tan sương mù bốn phía, hiện ra mặt đất trọc lốc. Cũng may, trong cốc hầu như không có một ngọn cỏ, chỉ có hòn đá linh tinh, nếu không lần này khẳng định có rất nhiều cây cối bị độc hại.
- Đánh đánh đánh đánh đánh!
Trong tro bụi, truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Hổ Nữu.
Khi tro bụi tản đi, có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong, chỉ thấy Hổ Nữu đã chiếm cứ chủ động tuyệt đối, đè đánh Nguyên Thừa Hòa, thỉnh thoảng oanh lên mặt, trên tay, ngực của hắn một cái.
Khuôn mặt của Nguyên Thừa Hòa đã biến hình, thũng như đầu heo, một khối đen một khối tím, rất buồn cười a.
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, Hổ Nữu thực sự quá mạnh, ngay cả Nguyên Thừa Hòa cũng thua ở trong tay của tiểu nha đầu.
Oành!
Hổ Nữu lại đá một cước, đạp Nguyên Thừa Hòa bay ra ngoài, vừa vặn trượt tới bên chân Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngồi xổm xuống, cười hỏi:
- Có phục hay không?
- Không phục!
Nguyên Thừa Hòa nghểnh cổ nói, hắn tự nhiên không phục, nào đồng ý thua ở trong tay một tiểu nha đầu.
- Vậy tiếp tục ăn đòn đi.
Lăng Hàn cũng đá một cước.
Nguyên Thừa Hòa vội lấy hai tay bảo vệ đầu heo anh tuấn, oành, hắn bị Lăng Hàn đạp bay trở lại, Hổ Nữu xông lên đánh tiếp.
Oành oành oành… chỉ chiến mấy hiệp, Nguyên Thừa Hòa lại bị đạp trượt tới dưới chân Lăng Hàn.
- Như thế nào, vẫn không phục?
Lăng Hàn cười nói.
- Đương nhiên không phục!
Cốt khí của Nguyên Thừa Hòa vẫn rất cứng.
- Vậy đánh tiếp.
Lăng Hàn đá Nguyên Thừa Hòa ra ngoài.
Vòng đến vòng đi, Nguyên Thừa Hòa bị xem như bóng cao
su, qua lại đảo quanh giữa Lăng Hàn và Hổ Nữu.
Bọn người Tần Liên Nguyệt tê cả răng, kia là Nguyên Thừa Hòa a, được khen là tồn tại có thể khiêu chiến đám người Yêu Hồi Nguyệt, Tiểu Đao Vương, nhưng bây giờ thì sao, lại bị đánh đến không biết trời trăng mây gió.
Quá uất ức.
Cũng không biết bao nhiêu lần, Nguyên Thừa Hòa lại trượt tới dưới chân Lăng Hàn, lần này Lăng Hàn cũng lười hỏi, muốn đạp đối phương trở lại, nhưng không ngờ Nguyên Thừa Hòa kêu lên:
- Phục, ta phục rồi!
Oành, hắn vẫn bay trở lại.
- Thật không tiện thật không tiện, đạp quen chân!
Lăng Hàn vội cười nói.
Con mẹ nó quá không có thành ý.
Nguyên Thừa Hòa thầm mắng một câu, lại bị Hổ Nữu đánh trúng, lần nữa bay tới dưới chân Lăng Hàn.
Lần này, Lăng Hàn không có đạp tiếp, mà cười híp mắt nói:
- Phục rồi thì bái đại ca đi.
Nguyên Thừa Hòa bò lên, chậm rãi hấp khí, sau đó nói:
- Là tiểu nha đầu kia đánh bại ta, trừ khi ngươi có thực lực để ta tâm phục, bằng không, ta thà chết chứ không chịu khuất phục!
- Bất khuất?
Lăng Hàn cười nói.
- Chớ chơi kiên cường với ta, coi như ngươi thẳng, ta cũng có thể để Lý Phong Vũ nói đến ngươi biến thành cong! Ta xem như nhìn ra rồi, ngươi chính là loại thích ăn đòn, được rồi, vậy ta liền đánh ngươi một trận nữa.
- Hì hì.
Hổ Nữu ngừng tay, ở một bên xem trò vui.
Vẻ mặt của Nguyên Thừa Hòa lạnh lùng nói:
- Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ta liền bái ngươi làm lão đại.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, đặt tay trái ở sau lưng nói:
- Như vậy đi, ta dùng một tay đối phó ngươi, miễn cho nói ta bắt nạt ngươi.
Thật cuồng!
Nguyên Thừa Hòa hừ một tiếng, nếu như Lăng Hàn thật có thể tay không, hơn nữa chỉ một tay liền đánh bại mình, vậy lão đại này hắn nhận. Hắn lập tức rút trường kiếm nói:
- Vậy tiếp Thất Kiếm Âm Sơn của ta xem.
Oanh, trong cơ thể hắn dâng trào ra một luồng sóng khí, tro bụi vung lên, hình thành một vòng tròn, lan tràn bốn phía.
Hắn đang súc thế, uy lực của chiêu kiếm này tuyệt đối bá tuyệt.
Lăng Hàn cũng không cướp công, hắn muốn thu phục tên thiên tài này, tất nhiên phải để đối phương tâm phục mới được.
- Thất Kiếm Hạ Âm Sơn!
Nguyên Thừa Hòa xuất kiếm.
- Kiếm thứ nhất, Sơn Cùng Thủy Tận!
Ánh kiếm tùy ý, kiếm thế vây nhốt, chồng chất, đâu đâu cũng có ánh kiếm, bị ánh kiếm này bao vây, tuyệt đối là sơn cùng thủy tận.
Lăng Hàn lấy tay làm kiếm, đâm tới đối phương, kiếm ý lưu chuyển, khiến người ta cảm thấy này hoàn toàn chính là một bảo kiếm tuyệt thế.
- Vô tri!
Thấy Lăng Hàn lại muốn lấy cánh tay ngăn bảo kiếm của hắn, Nguyên Thừa Hòa không khỏi hừ một tiếng, đây là đang tự tìm đường chết sao?
---------------