"Cứ để nàng ta hồ nháo như thế sao?"
Hiện giờ các trưởng lão cũng không có tâm đi chèn ép Cư Bất Khuất, bọn họ chỉ muốn mau chóng kết thúc trò khôi hài trước mắt.
Muốn thắng đến điên rồi! Sống đến tuổi này, lần đầu tiên trong đời họ trải qua chuyện điên rồ không đáng tin thế này.
Thế nhưng viện trưởng Cư Bất Khuất lại vẫn im lặng, trong đình phía sau Nhiếp Chính Vương cũng không ngăn lại, bọn họ chỉ đành tiếp tục chờ xem.
Họ đổi từ để ý Khúc Duyệt sang nhìn chằm chằm đám đệ tử nhà mình, hôm nay ai dám thoát y sẽ lập tức bị đuổi khỏi sư môn.
- -- ---
Khi giọng nói của Khúc Duyệt ngừng lại, cả một quảng trường người chuyển từ phẫn nộ sang im lặng.
Ngay cả Giang Thiện Duy đứng bên cạnh nàng cũng chết lặng.
Khúc Duyệt làm như không có việc gì: "Các ngươi cũng nói tiền bối và sư huynh của các ngươi thua không phải vì không có thực lực mà vì đối thủ âm hiểm xảo quyệt.
Nói thẳng ra là bọn họ không thể không thấy xấu hổ, cho nên..."
"Khúc tiên sinh!" Hạ Cô Nhận là người đầu tiên phản ứng, ngắt lời Khúc Duyệt.
Mày kiếm của hắn nhíu lại thật chặt, có thể nhận thấy làn da màu đồng có đôi chút ửng hồng, tức giận nói: "Kiếm tu giả chúng ta chú ý giữ gìn đạo nghĩa, nếu vì tranh chấp với tiểu nhân mà vứt bỏ liêm sỉ, chúng ta có khác gì tiểu nhân đâu?"
Vân Kiếm Bình cười chế nhạo, vẻ mặt đầy khinh thường vẻ như tranh luận với Khúc Duyệt thật mất thời giờ.
Khúc Duyệt vẫn bình tĩnh vững vàng: "Cho nên ta mới nói, các ngươi đều không thật sự muốn thắng."
Hạ Cô Nhận liền xoay người bước đi: "Ta không cần chiến thắng như thế!"
Khúc Duyệt gọi hắn lại: "Hạ công tử, xin cho ta hỏi một câu."
Hạ Cô Nhận không đáp lại nhưng vẫn dừng bước chân, nghe tiếng Khúc Duyệt vang lên từ phía sau:
"Nếu một ngày, Thiên Phong quốc kéo binh đến dưới thành, ngươi có nguyện vì Phúc Sương hi sinh mạng sống hay không?"
Hạ Cô Nhận đáp không chút do dự: "Muôn lần chết cũng không chối từ."
Khúc Duyệt cười nói: "Nếu như cởi áo có thể bình ổn một trận can qua, Hạ công tử có cởi không?"
Hạ Cô Nhận không nói nên lời: "Ta bảo vệ đất nước bằng lưỡi đao sắc trong tay, liên quan gì đến quần áo?"
Khúc Duyệt nhàn nhạt nói: "Trong lúc thi đấu, ngươi cứ đơn thuần, không muốn "âm hiểm" với đối thủ, đợi đến khi thật sự bị đánh một gậy, ngươi nghĩ bọn họ sẽ vì chính nghĩa mà phân trần phải trái với ngươi sao? Các ngươi thắng được sao? Hạ công tử, mất mặt không đồng nghĩa mất đạo đức.
Gia phụ thường nói với ta, binh giả quỷ đạo dã, "âm mưu quỷ kế" tuyệt không mang nghĩa xấu."
Binh giả quỷ đạo dã: một câu trong binh pháp Tôn Tử mang hàm ý dùng binh là phải có âm mưu quỷ kế.
Hạ Cô Nhận thoáng ngẩn ra, lông mi hơi rũ, như đang ngẫm nghĩ.
Mọi người thấy hắn tự hỏi cũng sôi nổi tự hỏi.
"Hạ sư huynh!" Đúng lúc này Vân Kiếm Bình hừ một tiếng: "Hôm nay nếu huynh dám cởi bỏ y phục, khi Vi sư tôn xuất quan, huynh nghĩ người sẽ trực tiếp đánh chết huynh hay tới lột da nàng ta?"
Hạ Cô Nhận cau mày, sải bước rời đi, lấy hành động tỏ ý rời khỏi cuộc tuyển chọn này.
Vân Kiếm Bình liếc mắt nhìn Khúc Duyệt: "Ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi, bằng vào ngươi, dù Đát Thi sư tôn có cúi xuống cho ngươi giẫm lên, ngươi cũng không giẫm lên nổi."
Nói xong nghênh ngang bước đi.
Những người khác vốn đã không thể chấp nhận chuyện cởi áo trước mặt mọi người, giờ người dẫn đầu đã không còn, bọn họ tự nhiên cũng lặng lặng rời đi.
Một lúc sau, quảng trường vốn tấp nập chỉ còn lại sáu người.
Cả sáu người đều mặc áo có ba viền lam, không ai trong số họ là người của mười hai gia tộc.
Bọn họ nhìn nhau, không có ý rời đi cũng không có ý cởi áo.
Một người trong đó đánh bạo hô: "Khúc tiên sinh!"
Lúc còn nhiều người họ đứng tách nhau ra, khoảng cách giữa Khúc Duyệt và họ lúc này rất xa vì thế nàng vẫy ta ra hiệu cho họ tiến lên.
"Khúc tiên sinh, ngài có thể cho biết trước một chút, bài khảo nghiệm thứ hai là gì không?" Người nọ sau khi tiến đến gần liền hỏi, "Chúng ta muốn xem xét một chút, nếu bọn ta làm không được thì sẽ không thoát y, bằng không thì..."
Hắn ngẩng đầu nhìn thiên thượng thành với ánh mắt sợ hãi.
Năm người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Những người đến tham dự tuyển chọn hôm nay đa số muốn xem náo nhiệt, nhưng cũng có người không muốn bỏ lỡ cơ hội một lần làm "cá chép vượt Long Môn".
Bọn họ không có thân phận hiển hách, cũng không có tài năng vượt trội, càng không phải đệ tử thân truyền của sư tôn, họ chỉ là những con sóng tầm thường nhất trong đại dương bao la của học viện.
Trước đây, người tham gia thí luyện đều được chọn trực tiếp, khó có được một lần công khai tuyển chọn thế này, dù mới nhìn qua giống trò khôi hài nhưng họ cũng muốn thử, muốn đánh cuộc một phen.
Liếc nhìn từng người bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Khúc Duyệt nói: "Khảo nghiệm thứ hai chính là, sau khi cởi hết chỉ còn lại quần cộc, đi ra khỏi cửa học viện, chạy một vòng khắp phố phường vương đô."
Sắc mặt cả đám ngay lập tức chuyển thành hoảng loạn.
Thoát y là vứt đi mặt mũi của chính mình, ra cửa chính là vứt bỏ thể diện của học viện.
Canh bạc này cần phải cân nhắc kỹ càng giữa rủi ro và lợi ích.
Rõ ràng, so với những rủi ro mà họ sẽ phải gặp, thì nữ nhạc tu tứ phẩm lai lịch không rõ trước mặt này chẳng đáng.
Sáu người còn lại năm, dần dần chỉ còn lại duy nhất một người.
Khúc Duyệt đi lên đài cao, khoanh tay ngồi xuống, thú vị đánh giá thành quả còn sót lại này.
Là một nam tu giả khoảng dưới hai mươi, nước da trắng trẻo, mi thanh mục tú, đáy mắt lộ ra chút đấu tranh nhưng trên mặt lại treo nụ cười điềm tĩnh.
Khúc Duyệt mỉm cười: "Vì sao ngươi dám ở lại?
Nam tử liếc mắt nhìn mấy đồng bạn đã rời đi: "Ta so với bọn họ càng không sợ thua, bởi vì ta không có gì để mất."
Nói xong liền đưa tay cởi đồng phục đệ tử trên người.
"Không cần, ngươi đã vượt qua vòng sơ tuyển." Khúc Duyệt đứng dậy, ra hiệu cho Giang Thiện Duy mang bút tới, "Ngươi tên gì?"
Nam tu sửng sốt, vội vàng nói: "Trục Đông Lưu"
--- truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com---
"Trục Đông Lưu không được!"
Cư Bất Khuất thuyết phục Khúc Duyệt từ bỏ ý tưởng này.
Trong học viện có sáu ngàn học sinh, Cư Bất Khuất vốn cũng không hề biết Trục Đông Lưu là ai, sau khi sự việc xảy ra, hắn dò hỏi kỹ càng và thu được một số thông tin.
Hắn nhanh chóng bảo Quân Thư đưa Khúc Duyệt tới.
"Tổ tiên của hắn đã từng bị Thiên Ma Hỏa xâm thể."
Khúc Duyệt từng nghe nhắc đến Thiên Ma Hỏa, người dân Phúc Sương sợ hãi nó đến độ họ hiếm khi nói về nó.
Nàng chấp hai tay, nghi ngờ hỏi: "Cư tiền bối, xin hỏi Thiên Ma Hỏa xâm thể là thế nào?"
Vẻ mặt Cư Bất Khuất đông cứng, dường như vô cùng kinh ngạc khi Khúc Duyệt không biết Thiên Ma Hỏa là gì: "Lệnh tôn chưa từng nói với cô sao?"
"Chưa từng." Khúc Duyệt đáp gọn gàng.
"Đại thiên kiếp mỗi mấy trăm năm cô cũng không biết sao?"
Cư Bất Khuất cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng điều này cũng chứng tỏ nàng thật vẫn luôn theo sát phụ thân thanh tu rời xa thế sự.
Hắn cũng tin tưởng nàng thật có trưởng bối đang ở cảnh giới Hợp Đạo, bởi vì sau vài lần nói chuyện cùng nàng, có thể thấy nàng có kiến thức sâu rộng.
Những điều nàng hiểu biết đã vượt qua hàng tam phẩm, nếu không từng trải qua cũng khó mà nhận biết được.
Còn có sư đệ kia của nàng, nhìn có vẻ không thông minh cho lắm nhưng sau khi thử qua mới biết hắn đầy một bụng hiểu biết về đan dược.
Đây cũng là một trong những lý do Cư Bất Khuất để yên cho Khúc Duyệt "hồ nháo".
Phúc Sương đã ngày càng đi xuống, thôi thì tạm thời còn