Cho phép con cháu của những người bị Thiên Ma Hỏa xâm thể nhập học nhưng không chú trọng bồi dưỡng là quyết định chung của học viện chín nước.
Theo quan điểm của Khúc Duyệt, việc này có thể hiểu được, nguyên nhân cốt lõi chính vì sáu trăm năm trước, vị tu đạo cấp bảy kia đã nhập ma do huyết mạch Thiên Ma Hỏa thức tỉnh.
Nhưng nếu vì lý do khác thì hơn sáu trăm năm qua, biết bao nhiêu đứa trẻ như Trục Đông Lưu đã phải chịu phân biệt đối xử bất công.
Tuy nhiên Khúc Duyệt là người ngoài, nàng cũng không hiểu lắm tình hình nơi này, không thể tranh luận với Cư Bất Khuất, đó sẽ là sự vô tri thiếu hiểu biết.
Nhưng nàng rất thích Trục Đông Lưu.
Tuy Hạ Cô Nhận là người nàng nhắm đến, nhưng những thử thách nàng đưa ra trong buổi thi tuyển hôm nay chính vì muốn chọn ra người có tham vọng và quyết đoán như Trục Đông Lưu.
Chưa đến hai mươi tuổi, hắn đã tu luyện đến cấp ba, tài năng như thế không hề thấp.
Nếu được danh sư chỉ điểm rèn luyện pháp thuật cao cấp, hắn hoàn toàn có thể đột phá cấp bốn.
Nhưng ở thế giới đã bị thất truyền phần lớn Đạo thống này, chín phần mười đời này hắn chỉ có thể đạt mức trung cấp ba, không cách nào đạt tới đỉnh cấp ba.
Vì vậy hôm nay hắn được ăn cả ngã về không, liều lĩnh nắm bắt cơ hội.
Khúc Duyệt đã cho hắn hi vọng, nếu giờ phá vỡ có lẽ hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nàng suy nghĩ, bước tới gần hắn: "Trục công tử, ngươi hẳn đã hiểu nếu hôm nay ngươi thoát y dạo phố, có thể cũng chỉ phí công sức vì ngươi có khả năng bị ném khỏi học viện với lý do làm mất mặt học viện, vì sao còn muốn kiên trì?"
Dường như đã tự hỏi nhiều lần, Trục Đông Lưu đáp ngay không do dự: "Đệ tử muốn thua vì "ta không thể" chứ không phải vì "ta không xứng"!"
"Tốt!".
Khúc Duyệt đến gần hắn, lấy trong vòng trữ vật ra một chiếc bình ngọc nhỏ bằng ngón cái: "Đem tất cả chân khí của ngươi hội tụ đến đầu lưỡi, sau đó cắn và trích cho ta ít máu từ đầu lưỡi của ngươi."
Trục Đông Lưu hơi do dự nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, nhận lấy chiếc bình ngọc làm theo lời Khúc Duyệt.
Sau khi trích lấy máu, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Khúc Duyệt nhận lấy bình ngọc cầm trong tay cười nói: "Chờ ở đây đã."
Trục Đông Lưu vẫn không hiểu tại sao, chắp tay nói: "Vâng."
Khúc Duyệt vào phòng, đặt cấm môn bảo vệ rồi đi đến tọa đài ngồi xuống.
Đặt bình ngọc trước mặt, nàng nâng cổ tay phải lên.
Cổ tay trái của Khúc Duyệt đeo vòng trữ vật còn cổ tay phải đeo một vòng tay bện bằng tơ đỏ, trên vòng tay buộc một hạt châu vàng hình bầu dục khắc hoa, nhìn không khác gì những hạt châu trang sức bình thường nhưng thật ra nó là một pháp bảo cấp cao – Nhất Tuyến Khiên.
Nhất tuyến khiên: dịch nghĩa là một sợi chỉ buộc lại.
Đây thật ra là một bộ pháp bảo gồm một hạt châu mẹ và chín hạt châu con.
Nhân viên hiện trường siêu cao cấp của Bộ Đặc Biệt như Khúc Duyệt khi ra ngoài làm nhiệm vụ mang theo một hạt châu con, bất luận đi đến đâu, hạt châu mẹ lưu lại tổng bộ đều có thể cảm ứng được.
Cho dù xé rách hư không tiến vào thế giới khác, Nhị Ca Khúc Tống của nàng thông qua hạt châu mẹ có thể xác định vị trí của nàng.
Chỉ là, việc này cần thời gian, và độ dài của thời gian phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Xác định vị trí của Khúc Duyệt nghĩa là có thể xác định tọa độ của lục địa này trong ba nghìn thế giới.
Sau đó Khúc Tống có thể tự mình hoặc phái cao thủ tiến vào nơi này bắt giữ "nghi phạm" và đưa nàng cùng Giang Thiện Duy về nhà.
Ngoài việc dùng để xác định vị trí, Nhất Tuyến Khiên còn công dụng khác, hạt châu con có thể giao tiếp với hạt châu mẹ.
Tuy nhiên, mỗi lần giao tiếp tiêu hao rất nhiều pháp lực, Khúc Duyệt phải chờ đến khi pháp lực hoàn toàn khôi phục hoặc khi có tiến triển lớn trong cuộc điều tra mới mang ra dùng.
Lần này là một ngoại lệ.
Khúc Duyệt truyền pháp lực vào hạt châu trên vòng tay khiến nó phát ra ánh sáng nhấp nháy, đang muốn kết nối với hạt châu mẹ.
Hạt châu mẹ do đích thân Khúc Tống giữ, từ khi nàng xuyên không, anh đều ngày đêm theo dõi cho nên rất nhanh đã có hồi đáp.
Hạt châu trên cổ tay Khúc Duyệt từ từ phát ra hai tia sáng một trắng một đen, những tia sáng giống như dây leo lần dọc theo cánh tay của nàng leo lên cổ, mặt và cuối cùng chui vào trong mắt.
Tia sáng đen lọt vào mắt trái biến thành một con cá đen, tia sáng trắng lọt vào mắt phải biến thành cá trắng.
Rồi bỗng nhiên song ngư đen trắng nhảy ra khỏi hốc mắt, trước mặt Khúc Duyệt, bọn chúng cắn đuôi nhau xoay tròn tạo thành một vòng xoáy nhỏ.
Khúc Duyệt không sợ bị rình trộm vì chỉ có nàng mới nhìn thấy vòng xoáy này.
Một hình dáng từ từ hình thành bên trong vòng xoáy, giống như Khúc Duyệt cũng đang ngồi xếp bằng trên tọa đài.
Giọng của Khúc Tống vang lên: "Có chuyện gì vậy? Đã điều tra ra rồi? Hay gặp khó khăn gì?"
"Có chút rắc rối, nghi phạm có lẽ là Nhiếp Chính Vương Quân Chấp của Phúc Sương quốc." Khúc Duyệt kể lại trải nghiệm những ngày qua và hiểu biết của nàng về tình hình, "Quân Chấp rất bí ẩn, chỉ biết y là em trai duy nhất của quốc vương tiền nhiệm của Phúc Sương, khi còn trẻ từng bị tiên vương đuổi ra khỏi vương đô, không rõ đã ở đâu trong hai trăm năm.
Hơn ba mươi năm trước, tiên vương bị thương rất nặng khi chiến đấu chống ma thú, ông ta có một con trai duy nhất khi ấy mới ba tuổi vì vậy tiên vương đã tìm Quân Chấp trở về, gửi gắm con trai cho y.
Tiên vương lưu lại di chiếu, Quân Thư cần đột phá tu vi cấp bốn sau khi tốt nghiệp Học Viện Phúc Sương mới có tư cách xử lý quốc sự.
Nhưng muội tình cờ nghe được bọn con trai trong học viện trò chuyện trước khi ngủ rằng Quân Thư mới mười tuổi đã đột phá được cấp ba, tuy nhiên hơn hai mươi năm sau vẫn cứ mãi ở đó, vốn là một thiên tài nhưng càng ngày càng im hơi lặng tiếng.
Hiện giờ, Phúc Sương quốc chỉ biết có Nhiếp Chính Vương, không có quốc vương.
Việc này chắc chắn có nguyên nhân sâu xa."
Khúc Tống nghiêm túc nghe xong một lúc lâu sau mới nói: "Muội thấy thế nào?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Muội chỉ gặp Quân Thư được hai lần, chưa từng gặp Quân Chấp nên cũng không biết."
Phải nghe tận tai thấy tận mắt chứ, Khúc Duyệt chỉ mới thu thập thông tin, nàng không dễ tin bất cứ gì.
Nàng hỏi: "Nhị Ca, đã nghiên cứu cái trứng kia đến đâu rồi?"
Khúc Tống lắc đầu: "Không có tiến triển."
Khúc Duyệt đi vào việc chính: "Giúp muội một việc gấp."
"Việc gì?"
"Giúp muội làm phân tích."
Khúc Duyệt nói xong lấy chiếc bình ngọc đang đặt trước mặt, mở nắp và hơi ngẩng đầu nhỏ vào mỗi bên mắt ba giọt giống như đang nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Ngay lập tức, hình ảnh của Khúc Tống bên trong lốc xoáy cũng hơi ngẩng đầu, dường như cũng có chất lỏng chảy ra từ mắt.
Một lát sau Khúc Tống, người vốn luôn trầm ổn, nhịn không được mắng một câu: "Khúc Duyệt, muội bị bệnh à, đem máu đầu lưỡi của đàn ông nhỏ vào mắt?"
Bình thường khi dùng cách này họ chỉ truyền nước sông và biển, nhằm phân tích thuộc tính của linh khí.
Khúc Duyệt thúc giục nói: "Nhị Ca, mau đi phân tích xem trong máu có ẩn chứa ma pháp gì không.
Pháp lực của muội chống đỡ không được lâu lắm, không biết khi nào mới có thể mở lại Nhất Tuyến Khiên lần nữa.
Muội đang rất muốn biết."
"Nhóc con, chờ đi!"
Hình ảnh Khúc Tống với hai hàng huyết lệ đứng dậy, biến mất bên trong vòng xoáy trước mặt Khúc Duyệt.
Nàng lấy khăn tay lau đi vết máu nơi khóe mắt vừa tò mò nghĩ không biết sau này liệu có Thiên Ma Hỏa gì đó bên trong Trục Đông Lưu thức tỉnh hay không, đợi kết quả phân tích liền biết ngay.
Pháp bảo Hỗn Nguyên Giám Thực dùng để làm phân tích, được một bậc thầy về pháp khí trong tu đạo giới ở Hoa Hạ lấy cảm hứng