Lục Thạc cảm nhận được phản ứng thái quá của bản thân, cô hơi thấy có lỗi, tuy nhiên bình tĩnh lại, cô cảm thấy quả thực Hồ Cửu không nên đến dự hôn lễ của cô.
“Hồ Cửu, tôi nói thẳng, dù sao chúng ta quan hệ quá mức khó xử, vẫn là không nên chạm mặt nhau.
Nhất là trong hôn lễ của tôi.”
Nói đến đây Lục Chỉ có chút khó chịu, dù sao cũng mang tiếng một đời chồng, Hồ Cửu đến hôn lễ chẳng khác nào làm cho mọi người bàn tán cả.
“Em không muốn tôi đến thật sao?”
Nhìn ánh mắt trốn tránh của Lục Thạc, lòng anh có chút mất mát.
“Hồ Cửu à, cậu gọi tôi một tiếng cha, tôi cũng nói thẳng…”
“Cậu cùng Lục Thạc dù gì cũng từng đã là vợ chồng.
Hiện tại con bé khó khăn lắm mới tìm được người tốt, nếu cậu xuất hiện ở đó thì chẳng khác nào…”
Lục Chỉ hơi dừng lại một chút, bản thân ông biết yêu cầu này là vô lý với Hồ Cửu.
Nhưng vì hạnh phúc con gái, ông cũng không còn cách nào, suy cho cùng ông cũng nhìn ra Hồ Cửu rất tốt với con gái ông.
“Cha với Lục Thạc đều không muốn con đến dự đám cưới?”
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn cả hai, có chút gì đó tiếc nuối.
“Vậy là tốt nhất.”
Lục Chỉ nói xong quay mặt đi.
Còn Lục Thạc thì chỉ cúi đầu, cũng không biết nói gì hơn, thật sự đám cưới này cô không muốn anh xuất hiện.
“Được rồi, con hiểu.”
“Tuy không tới nhưng anh vẫn sẽ tặng cho em một món quà.”
Hồ Cửu nói xong nhìn Lục Thạc bằng ánh mắt hy vọng, muốn cô đồng ý yêu cầu này.
“Hồ Cửu à, thật ra cũng không có gì, tôi thấy anh không nên tốn kém, tốt nhất vẫn lo cho bản thân là được.”
Dù là hiện tại thì Lục Thạc vẫn nghĩ rằng Hồ Cửu là kẻ lông bông không có gì ổn định, thay vì dùng tiền cho cô thì nên giữ cho bản thân.
Huống hồ chồng tương lai của cô lại là Hào Danh Đạt, cũng không thiếu nhất là tiền.
“Chỉ là món qua mong em có thể một đời an yên hạnh phúc, ngoài ra không có ý gì khác.”
Hồ Cửu kiên quyết khẳng định.
Lục Chỉ lúc này kéo tay con gái, vỗ vỗ tay cô nói.
“Lục Thạc à, Hồ Cửu với con chính là không hợp thì tan, cũng không có gì là xích mích mâu thuẫn lớn, cho nên… con vẫn nhận quà đi.”
Thấy Lục Thạc có vẻ muốn từ chối, nhưng khi nghe cha cô nói vậy thì cô cũng gật đầu đồng ý.
“Anh sẽ không tới, sẽ có người chuẩn bị quà cho em.
Yên tâm.”
“Nếu như… Sau này có khó khăn gì, cứ tìm anh.”
Nói xong Hồ Cửu đứng lên.
“Cha, con đi đây.”
“Hay là ở lại một chút.”
“Con còn có việc.”
Dứt lời, anh đi ra khỏi căn biệt thự này.
Mà Lục Thạc cùng Lục Chỉ nhìn nhau thở dài.
Suy cho cùng thì Hồ Cửu cùng cô cũng thực sự là chia ly yên bình nhất.
“Con cần anh ta giúp gì chứ, dù sao… anh ấy cũng chỉ là kẻ lông bông.”
“Chỉ mong anh ta tự lo bản thân thật tốt, không phiền tới cuộc sống sau này của con là ổn rồi.”
Lục Thạc cảm thán nói.
Quả thực trong mắt cô Hồ Cửu quá mức vô dụng.
Trong lúc đó Hữu Thủ đã chễm chệ ngồi ở vị trí Tổng giám đốc ở tập đoàn Sunny.
“Ông chủ… sao ông lại đột ngột vậy…”
Hào Danh Đạt đứng cúi đầu có dự cảm không lành.
“Tôi nhớ đã từng nói anh, để ý đến Lục Thạc…