Cả Hoàng Đàn cùng Hồ Cửu nhìn nhau, tâm trạng cả hai có chút khó hiểu.
“Về căn cứ, dù sao Long chủ cũng sẽ về căn cứ thôi.”
Hoàng Đàn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Long chủ ở đâu cậu cũng không biết?”
Hữu Thủ chất vấn.
“Tôi làm sao biết?”
Hoàng Đàn tức giận nói, sau đó lên xe, mặc kệ Hữu Thủ.
Nhìn thấy hắn nổi giận, Hữu Thủ cũng có chút chột dạ rồi lên xe theo.
“Núi Hàng.”
Chợt Hữu Thủ nhớ đến Bạch Thố.
“Sao lại là núi Hàng?”
Hoàng Đàn thắc mắc.
Như nhớ ra gì đó, Hữu Thủ nhìn Hoàng Đàn bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi hỏi cậu, lúc trước làm sao mà giam được Bạch Thố?”
Ánh mắt của Hữu Thủ vô cùng nóng rực, như muốn biết mọi chuyện rõ ràng.
“Sao lại hỏi chuyện này?”
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Đàn có chút ngượng ngùng.
“Nói đi, nói rõ nào, đây là chuyện quan trọng.”
“Sao lại quan trọng? Long chủ cũng giải quyết rồi mà.”
Hoàng Đàn vẫn chưa biết truyện về Bạch Thố, dù sao thì Bạch Thố cũng không để lộ sơ hở.
Chợt anh ta nhớ tới Túc Trì, dường như Túc Trì chưa biết chuyện của Bạch Thố.
“Không có gì lạ sao?”
“Lạ gì chứ? Lạ chỗ nào?”
Hoàng Đàn vẫn không hiểu Hữu Thủ đang muốn nói đến chuyện gì.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hoàng Đàn, Hữu Thủ lại dâng lên một sự tự trách.
Vậy mà anh ta từng cho rằng Bạch Thố xứng đáng hơn Lục Thạc, xem ra anh ta nên xem lại mắt nhìn người của mình.
“Tới núi Hàng nhanh đi.”
Mà trong lúc bọn họ còn đang thắc mắc, quả thực Hồ Cửu đã tới núi Hàng.
“Lão Hắc, ông vẫn khỏe sao?”
Hồ Cửu nhìn Lão Hắc cũng không có chút biểu cảm dư thừa, tuy lời nói rất tùy tiện, nhưng giọng điệu lại là quan tâm.
“Có chuyện?”
Lão Hắc nhíu mày.
Phải biết một Chiến thần rất ít khi biểu cảm, mà hiện tại nhìn gương mặt kia của Hồ Cửu cũng không có biểu cảm gì cả.
“Lộ rõ vậy sao?”
Hồ Cửu hơi thở dài, vẫn là không qua mắt được lão sư này.
“Ta là người dạy con.”
Giọng Lão Hắc có chút tự hào, lại có chút dịu lại, cũng không đùa giỡn hay gay gắt.
“Có chuyện thì cứ nói.
Ta từng nói đây là nhà của con.”
“Làm gì có.”
Hồ Cửu cười cười rồi ngồi xuống.
“Lão Bạch không ở cùng người nữa sao?”
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn xung quanh với vẻ thăm dò.
“Lão Bạch cùng thằng nhóc Bạch Thương đi ra sau núi tập quyền rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Hồ Cửu, Lão Hắc lại có dự cảm không lành.
“Mỹ Họa cũng đi ra sau núi cùng bọn họ rồi.”
Tuy không biết chuyện gì nhưng Lão Hắc lờ mờ đoán ra có liên quan đến Bạch gia.
“Liên quan đến họ.”
“Cũng không hẳn.”
Hồ Cửu hơi lắc đầu, nhìn Lão Hắc.
“Là Bạch Thố sao?”
“Sao có thể?”
Lão Hắc hơi hiểu ra, nhưng chợt giật mình, ít nhất con bé Bạch Thố luôn làm ông vui, cũng không biểu hiện gì.
Lại còn… Rất xứng với Hồ Cửu.
“Bản thân tôi cũng không tin, cho đến khi…”
Hồ Cửu thở dài.
Quả thực một phút nào đó anh cũng từng yếu lòng với Bạch Thố, chỉ là, ở cô gái này tuy là mang cho anh chút ấm áp.
Nhưng ngay từ đầu anh cũng không cảm nhận được từ anh sự yêu thương hay có gì đó gọi là tình cảm.
Chỉ là muốn cảm ơn cô ấy, nên mới…
Nhưng thật không ngờ…
“Nói rõ hơn!”
Lão Hắc vô cùng nghiêm túc, tuy là chuyện khó tin, nhưng ông luôn chọn tin tưởng Hồ Cửu.
Chiến thần là người không chỉ có năng lực mà còn có phẩm chất.
“Bạch Long, cha của Bạch Thố e rằng vẫn còn sống.
Thậm chí còn là người đứng sau… mọi chuyện.”
“Không thể nào như vậy được!”
Lão Hắc run run tay.
Ông ta biết