“Long hổ tục mệnh đan? Đó là bảo vật gì vậy?” Mục Vĩnh Cường vội vàng hỏi.
Liên hệ đến tính mạng của mình, ông ta có muốn không vội cũng không được.
Tuệ Tịnh đuổi những người khác ra sau hết, rồi mới nói: “Long hổ tục mệnh đan thần kỳ vô tỉ, cho dù thương thế nghiêm trọng hơn nữa, kề cận tử vong, cũng có thể mang ông từ bờ vực tử vong trở về, tiếp tục tính mạng của ông, nếu như có được Long hổ tục mệnh đan, ông ắt có thể phục nguyên.”
“A? Thật sao?” trên mặt Mục Vĩnh Cường không khỏi lộ ra vẻ mừng, nếu quả thật như thế, vậy thì tính mạng ông ta có thể được cứu rồi.
“Đại sư, Long hổ tục mệnh đan đi đâu mới có thể mua được? Ngài có ở đây không?”
Tuệ Tịnh thở dài, lắc lắc đầu: “Long hổ tục mệnh đan ấy, là một loại bảo vật của tu chân giới, cho dù là một tu chân giả thông thường, cũng khó có thể có được, nên mới gọi là quý giá phi thường.
Tôi thật ra cũng chỉ là nghe nói mà thôi, tịnh chưa có thấy qua.
Còn như mua…”
Tuệ Tịnh cười khổ: “Đối với rất nhiều người mà nói, đó chính là bảo vật vô giá, mua không được a!”
“Ui trời!...” Mục Vĩnh Cường trên mặt đầy vẻ thất vọng, một tia hy vọng mới vừa nhen nhúm, hiện tại đã bị một thùng băng thủy đổ lên tắt ngấm, từ hy vọng đến thất vọng, khiến ông ta cảm thấy cảng thêm khó chịu.
Sự thật, trong lòng Mục Vĩnh Cường không chỉ có thất vọng, thậm chí cón có chút tuyệt vọng!
Nếu như có thể lấy được Long hổ tục mệnh đan, ông ta thậm chí có thể trả bất kì cái giá nào!
Nhưng vấn đề là, hiện tại, cho dù ông ta có trả giá cao đến đâu đi nữa, cũng không ai chịu bán cho ông ta!
Theo như lời nói của cao tăng Tuệ Tịnh, bảo vật như thế, vốn không phải là thứ phàm nhân có thể hưởng dụng!
Cho dù quyền thế đến đâu, tiền bạc đến đâu, cũng không có cách nào đổi được.
Loại bệnh chứng cổ quái của ông ta, y học hiện đại căn bản vô pháp trị liệu, vốn nghĩ đặt hy vọng vào Tuệ Tịnh đại sư, Tuệ Tịnh đại sư này, Phật pháp tinh thâm, có đại thần thông mà người thường không có, thanh danh hiển hách.
Ông ta cũng đã tốn rất nhiều khí lực, tốn phí vô số quan hệ, mới mời được Tuệ Tịnh.
Nhưng mà hiện giờ đến Tuệ Tịnh cũng không thể kiếm được Long hổ tục mệnh đan, điều đó có nghĩa là, đó thật sự là một kiện hi thế chi bảo, thật là không có biện pháp rồi.
Triệu Thụy ở ngoài xa nghe hai người nói chuyện, không khỏi buộc miệng phì cười.
Chỉ là một Long hổ tục mệnh đan mà thôi, hai người này lại coi như bảo bối như vậy.
Phải biết rằng hắn đã dùng Ngũ Phương luyện thần lô luyện chế không ít, vẫn còn ở trong Càn Khôn giới, chưa có dùng qua.
Đối với hắn mà nói, Long hổ tục mệnh đan chẳng qua cũng chỉ là một loại đan dược hết sức bình thường, mà ở trong mắt mấy người này, lại trở thành trân tích dị bảo!
Theo hắn thấy, vị Tuệ Tịnh đại sư được mọi người tôn kính này, Phật pháp có lẽ là tinh thông, nhưng thần thông thì chưa chắc đã lớn lắm.
Chính vào lúc này, trong số những nhân viên bảo vệ Mục Vĩnh Cường, có người tinh mắt, nhìn thấy trong bụi cây tựa hồ có bóng người, bèn lớn giọng quát lên.
“Này! Ai ở trong đó, mau mau ra đây!”
“A! Là ngươi! Ngươi làm sao lại tiến vào được!” tiểu sa di nghe thấy tiếng quát, quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra Triệu Thụy.
Trước tiên là hắn kinh hãi rít lên một tiếng, sau đó ngữ khí trở thành giận dữ “Đây là Phật môn tịnh địa, không phải là chỗ mà loại người như ngươi có thể tiến vào.”
“Thế nơi đây không phải đã đến rất nhiều người sao?”, Triệu Thụy thấy chính mình đã bị phát hiện, không thể giấu mình được nữa, bèn dứt khoát đại đại phương phương bước ra.
“Người ta là phó chủ tịch tỉnh, là quý khách của Lăng Vân tự chúng ta! Làm sao mà cái dạng người như ngươi, lại có thể so sánh được!” tiểu sa di rất khắc bạc nói “Ngươi không có tư cách tiến vào nơi này!”
Triệu Thụy nghe câu này, không khỏi cười ha hả nói: “Phật môn không phải coi trọng chúng sinh bình đẳng sao? Ngươi sao lại có thể nói những lời thế này? Thật là Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan triền a!”
Tiểu hòa thượng ấy bị Triệu Thụy chặn một câu (ta thấy 3 câu mà? – lsqk), lại càng tức giận đến cả mặt đỏ bừng, tuy hắn chỉ là một tiểu sa di, nhưng thầy dạy của hắn, lại là Phật môn cao tăng Tuệ Tịnh đại sư, do đó, cho dù là cao quan phú cổ, cũng đều đối với hắn khách khách khí khí, không dám có nửa phần bất kính.
Không ngờ được là, con người xem ra rất bình phàm trước mặt kia, lại đối với hắn ăn nói như vậy, làm sao khiến hắn không giận cho được!
“Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đem hắn đuổi đi!” tiểu hòa thượng ấy sắc mặt âm trầm trở lại, nhìn những đại hán xung quanh, quát một câu.
Lập tức, có mấy đại hán thần tình dũng mãnh, vóc người cao lớn, hướng về Triệu Thụy tiến đến, mấy người này đều là trong hệ thống công an, tuyển chọn ra, là những tinh anh cảnh sát đi theo bảo vệ Mục Vĩnh Cường.
“Đây không phải là nơi ngươi nên đến, mau rời khỏi!” một người dẫn đầu bước nhanh lên trước quát.
Triệu Thụy cười cười.
Hắn vốn chỉ là nhất thời hiếu kì, muốn vào xem thử.
Chỉ là hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không có thần bí địa phương gì.
Chính đang chuẩn bị xoay người rời đi, Mục Vĩnh Cường đã chậm chạp mở miệng: “Gặp nhau chính là có cơ duyên, Tuệ Tịnh đại sư nếu không có ý kiến, cũng đừng nên đuổi người ta.”
Mấy người kia nghe nói thế, không khỏi dừng bước, nhìn lại Tuệ Tịnh đại sư.
Tuệ Tịnh đại sư cũng là cao tăng tu vi tinh thâm, hơi mỉm cười với Triệu Thụy nói: “Đã là cơ duyên, vị thí chủ này nên tùy ý.
Tiểu đồ tuổi nhỏ, không thông Phật pháp, lời nói khắc bạc, xin đừng chê trách!”
Triệu Thụy vốn định nhấc chân rời đi, nhưng nghe hai người bọn họ nói vậy, lại cảm thấy hai người này không phải thuộc loại ngang ngược vô lý, ngạo khí xung thiên, bèn lưu lại.
“Để ta lưu lại là đúng, nếu để ta đi, chỉ sợ các ngươi sau này hối hận không kịp a!”
“Sau này có gì phải hối hận?” tiểu hòa thượng ấy bởi vì đuổi Triệu Thụy, mà bị sư phụ trách, trong lòng không khỏi ghi hận, bèn không ngừng cười lạnh.
Khuôn mặt hắn vốn không phải đoan chính gì, lại càng tỏ ra có chút méo mó khó coi: “Ngươi chẳng lẽ còn có thể lôi ra được vật gì có giá trị sao?”
Triệu