Vĩnh Cường cẩn thận đem long hổ đan cất kĩ, sau đó dùng 1 thái độ tôn kính hỏi lai lịch và mục đích của Triệu Thụy.
Hắn từng nghe Tuệ Tĩnh đại sư nói, cao nhân của tu chân giới có thể vĩnh viễn trú nhan, trường sinh bất lão cho nên dù thấy Triệu Thụy bề ngoài tuổi trẻ như vậy cũng không dám có bất cứ gì sơ sót.
Đối với người vốn nắm quyền to như hắn thì cực ít khi phải tỏ ra thái độ tôn kính người khác như vậy.
Tuy nhiên, Triệu Thụy cũng không có tiết lộ gì liên quan đến thân phận của mình, ngay cả mục đích cũng không nói ra.
Mục Vĩnh Cường thấy Triệu Thụy ý tứ nghiêm mật, không hỏi được việc gì cũng đành thôi không cố gặng hỏi thêm.
Mục Vĩnh Cường đương nhiên là biết chuyện tốt không bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, Triệu Thụy vốn không nhận thức y lại đột nhiên tặng 1 khoả long hổ tục mệnh đan như vậy, khẳng định là có việc cần đến mình.
Chỉ là, hắn không biết Triệu Thụy có việc gì cần mình giúp.
Một vị tu chân giả cao thâm khó lường như vậy, ngay cả bảo vật cực kì quý trọng như long hổ tục mệnh đan như thế cũng không để vào mắt, vậy thì còn có thể muốn gì ở 1 người phàm như mình.
Dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng Mục Vĩnh Cường vẫn mười phần cảm kích Triệu Thụy.
Bởi vì, Triệu Thụy tặng cho y khối tiên đan đó, chính là cứu y 1 mạng.
Tại cận kề cái chết, con người mới hiểu được sinh mạng có biết bao trọng yếu.
Quyền thế cùng địa vị đối với tính mạng của bản thân cùng gia đình, chỉ là phù vân mà thôi.
Mục Vĩnh Cường lấy ra danh thiếp, đưa đến trước mặt Triệu Thụy, nói: “Sau này, nếu ngài có việc gì cần ta hỗ trợ, xin gọi điện thoại cho ta, ta nhất định sẽ làm hết khả năng của mình.”
Triệu Thụy mỉm cười, nói 1 tiếng “ hảo”, sau đó nhận lấy danh thiếp, nhìn sơ qua 1 chút rồi đem bỏ vào ví tiền.
Đây chính là cái hắn muốn.
Mục đích đã đạt được, Triệu Thụy cũng không ở đây thêm, liền xoay người bước đi.
Mục Vĩnh Cường và Tuệ Tịnh đại sư vốn muốn giữ lại, nhưng không thành công, đành lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng của y đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Thân phận và lai lịch của người này thật sự là thần bí a.” Mục Vĩnh Cường than nhẹ 1 câu, rồi quay đầu sang hướng Tuệ Tịnh: “Tuệ Tịnh đại sư, ngài có biết lai lịch của người kia không?”
Tuệ Tịnh đại sư khe khẽ lắc đầu, hai hàng lông mi bạc trắng cũng theo đó mà khẽ lay động “Ta cũng đã cẩn thận dò xét người đó, nhưng chỉ cảm giác đó là 1 người bình thường.”
“Người bình thường? Không thể thế được.” Mục Vĩnh Cường nhíu mày, cảm giác có chút mê hoặc “Một người bình thường sao co thể lấy ra bảo vật quý trọng như vậy để đem tặng người.”
Tuệ Tịnh đại sư cười khổ, nói: “Có lẽ là tu vi của ta quá thấp, không nhìn ra đi.
Người tuổi trẻ kia, thực sự là khó đoán được a.”
Mục Vĩnh Cường gật đầu, trong lòng có chút đồng ý.
Hắn lăn lộn hơn 10 năm trên quan trường, đã gặp qua vô số người, nhưng nhìn thấy người thanh niên thần bí này thì lại cảm thấy như nhìn vào 1 lớp sương mù, hoàn toàn không thể đoán được người đó muốn làm gì.
Trong lúc 2 người kia còn đang mê hoặc, Triệu Thụy đã đi ra khỏi cấm địa của Lăng Vân tự.
Mới ra khỏi cửa, đã thấy Vân Phương đang nắm bàn tay trắng hồng của Vân Liên, đang nhìn đông nhìn tây xung quanh.
Vừa thấy Triệu Thụy, Vân Phương có chút ngạc nhiên hỏi: “Triệu lão sư, cậu vừa đi đâu vậy? Sao mới chớp mắt 1 cái đã không thấy cậu rồi.
Tôi phải đi tìm cậu nè.”
Vân Liên có chút bất mãn, nhăn mũi lại, bĩu môi nói: “Mẹ, cần gì phải đi tìm, Triệu lão sư đã là người lớn rồi còn có thể đi lạc nữa chắc.”
“Không được nói như thế.” Vân Phương rầy con 1 câu, sau đó nở 1 nụ cười hối lỗi với Triệu Thụy “trẻ con không hiểu chuyện ăn nói lung tung, cậu đừng trách.”
“Không sao.” Triệu Thụy không chút phật ý, nói “ Tôi thấy 2 mẹ con thành tâm lễ phật cho nên mới đi dạo xung quanh, kết quả không để ý mà đi vào trong cái tiểu viện kia.”
“Hả? Cậu đi vào đó? Sao cậu vào được? Bình thường chỗ đó không cho phép khách nhân tiến vào mà.” Vân Phương lộ vẻ ngạc nhiên: “Đó chính là cấm địa của Lăng Vân tự.
Nghe nói, Tuệ Tịnh đại sư của Lăng Vân tự vốn ở chỗ ấy, mà Tuệ Tịnh đại sư chính là một vị đắc đạo cao tăng, rất tinh thông phật pháp, trong giới Phật môn cũng rất nổi tiếng.”
“Tôi leo tường mà vào.” Triệu Thụy cười nói, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy Vân Phương quá tôn sùng Tuệ Tịnh, vừa rồi hắn gặp Tuệ Tịnh, nếu xét về tu vi của y, chỉ có thể coi như là một người tu chân mới nhập môn mà thôi, không thể coi là cường giả được.
Đương nhiên, đối với bình thường dân chúng, thân tu vi đó của Tuệ Tịnh đã đủ làm cho họ kính sợ.
“Leo tường? Đây là đất thiêng cửa phật, cậu lại dám leo tường.” Vân Phương hơi hơi há ra đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn, ngạc nhiên nhìn Triệu Thụy: “Không ai thấy chứ, nếu có người của Lăng Vân tự biết được, e rằng sẽ có vấn đề.”
Triệu Thụy cuời cười, lòng thầm nói người ta đã phát hiện rồi nhưng cũng không gây rắc rối gì cả, nhưng miệng thì lại nói: “Đúng nha.
Chúng ta có lẽ nên về thôi.”
Vân Phuơng gật đầu, nàng cũng đã lễ phật xong rồi, vì thế nắm tay Vân Liên cùng nhau rời khỏi Lăng Vân tự, ngồi xe về nhà.
Đi được nửa đường, Triệu Thụy đột nhiên nhớ ra là xà phòng rửa tay ở trong nhà đã dùng hết, vì thế xuống xe trước 1 siêu thị, đi mua một ít vật dụng, còn mẹ con Vân Phương Vân Liên thì vẫn tiếp tục ngồi xe trở về nhà.
Triệu Thụy sau 1 lúc mua sắm tại siêu thị, liền xách ra 3 cái túi lớn, đang đứng ở ven đường nhìn