Triệu Thụy khống chế tần suất thu phát của chân khí.
Mỗi khi Lưu Nguy chấn chỉnh lại, liền tống xuất cho La Thành một đạo chân khí, giúp cho La Thành đánh áp đảo Lưu Nguy, nhưng lại không đủ để hoàn toàn đánh ngã Lưu Nguy mà chừa lại cho hắn chút cơ hội để thở.
La Thành ngay từ đầu mơ mơ màng màng, không biết đạo nhiệt lưu thần bí trong nội thể này rốt cuộc là xảy xa sự tình gì.
Như thế nào đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, hơn nữa lại còn nắm chính xác thời cơ như vậy.
Nhưng, qua nhiều lần trải nghiệm, hắn cũng bắt đầu không khỏi hoài nghi cổ nhiệt lưu này có thể không phải do thân thể của mình sinh ra, mà là bị người tống ép vào trong cơ thể mình!
"Chẳng lẽ …… trên đời này thật sự có cái gì võ lâm cao thủ, có thể cách không thu phát chân khí?" La Thành xem qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, trong đầu không khỏi hiện lên cái ý niệm này, "hơn nữa, cao thủ võ lâm này lại đang ẩn tàng bên trong Bác Kích xã?"
Mặc dù vẫn biết ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng hắn vẫn vô thức lướt nhìn xuống dưới sàn đấu.
Tiếc là còn chưa kịp tìm kiếm cẩn thận, Lưu Nguy đã lại đánh tới.
"Lần này sẽ triệt để giải quyết ngươi!"
La Thành biết có người âm thầm tương trợ phía sau, dũng khí cũng tăng thêm vài phần, không chút do dự lao đến nghênh đón Lưu Nguy.
Hai người lại kịch liệt đánh đấm thêm một hiệp.
La Thành càng đánh tinh thần càng hăng, mà thể lực của Lưu Nguy lại nhanh chóng suy giảm, càng lúc càng yếu.
Đến lúc cuối cùng cơ hồ đã mất đi năng lực phản kích.
La Thành nắm được cơ hội, hung hăng đánh kẻ đã ngã ngựa(1), quyền rơi như mưa, đấm đá loạn lên, trong miệng đồng thời mắng to: "Mịa! Cho ngươi vừa rồi kiêu ngạo! Cho ngươi vừa rồi đánh ta! Lão tử bây giờ đập chết ngươi!"
Một đám người trừng mắt há xệ mồm nhìn Lưu Nguy bị La Thành điên cuồng đánh như đánh một bao cát, thiếu chút nữa cằm bọn họ cũng rớt xuống đất!
Loại tình cảnh này thật sự là quá mức quỷ dị, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Chỉ cần mắt không mù ắt nhìn ra được cái tên mập kia như đã ăn xuân dược đang ở trên sàn đấu tấn công phòng thủ có thể nói là hoàn toàn không có chiêu pháp, tất cả đều là đánh loạn.
Nhưng hết lần này tới lần khác cái tên điên này lại đem quán quân giải tự do Bác Kích liên trường của cả nước đánh cho thành dạng đầu heo.
Điều này như thế nào lại có thể!
Trong lúc mọi người đang chấn kinh, La Thành hét lớn một tiếng, một quyền mạnh mẽ đấm vào mặt Lưu Nguy.
Lưu Nguy thì thào một tiếng, trực tiếp ngã thẳng cẳng xuống đất, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cũng không có đứng dậy nữa.
Bên trong tự do Bác Kích xã một phen tĩnh lặng.
Cơ hồ tất cả mọi người đều hốt hốt hoảng hoảng, không dám tin vào chính mắt mình.
Lưu Nguy vang danh hiển hách trong giới tự do Bác Kích ở đại học không ngờ lại bị người ta đánh bại thảm thương như vậy.
Điều này thật đã làm cho bọn họ không cách nào tiếp nhận!
Không chỉ có là bọn hắn không cách nào tiếp nhận, ngay cả chính bản thân La Thành cũng có chút không dám tin mình quả nhiên thật đã đánh cho Lưu Nguy cấp bất tỉnh!
Qua một hồi lâu, Chu Vĩ và Hàn Tinh mới hồi phục lại tinh thần, một mặt cật lực điên cuồng vỗ tay, một mặt to tiếng hoan hô!
"Bàn tử! Đánh giỏi lắm!"
"Bàn tử thật dũng mãnh! Không ngờ cả Lưu Nguy cũng đánh bại!"
"Thật là âm hiểm.
Sống trong túc xá hai năm không ngờ lại không biết ngươi lợi hại như vậy!"
"Nhất định phải đãi mọi người, đến Pizza Hut ăn một trận! Nếu không sẽ không tha cho ngươi!"
Thành viên của tự do Bác Kích xã vẻ mặt đã tái mét.
Quyền thủ tối cường, thần tượng được sùng bái trong mắt của xã đoàn, ngay từ đầu đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, cuối cùng lại bị đánh bại thê thảm.
Sự thay đổi đột ngột này(2) thật sự là quá lớn, khiến cho bọn họ trong lòng khó có thể tiếp nhận.
Nhưng đây là thi đấu chính thức trên sàn đấu, là đối kháng một chọi một.
Thua chính là thua, bọn họ chỉ có thể đem cái thất bại khuất nhục cố gắng nuốt xuống.
La Thành đứng ở trên sàn đấu, nhếch cái miệng hớn hở lên cười ngô nghê, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, ý khí hiên ngang.
Mặc dù rất có thể là có cao thủ thần bí đã âm thầm tương trợ, nhưng dù sao vẫn là đánh bại Lưu Nguy, một quán quân tự do Bác Kích.
Phần cảm giác tự hào này thật đúng là khó có thể nói nên lời.
Bất quá, nếu bên trong cái Bác Kích xã này thật sự