"Hây, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta đi trước thôi!"
Triệu Thụy mỉm cười hướng về Vân Phi vẫy vẫy tay, trong lòng có chút đắc ý.
Tiểu la lỵ nham hiểm này không phải là muốn mượn đao giết người sao? Đáng tiếc mượn đúng ngay cây sài đao(1) cùn, chém không nổi tấm thân mình đồng da sắt(2) này của hắn.
Hắn thậm chí không cần lộ diện cũng đã giải quyết xong Lưu Nguy.
Vân Phi tức đến ngứa răng, hận không thể lao tới cắn Triệu Thụy hai miếng.
Nàng vốn nghĩ rằng thực lực của Lưu Nguy không tồi, đủ để giáo huấn tên gia hoả này, cho nên còn cố tình kéo thêm mấy bạn học thân đến xem náo nhiệt.
Không nghĩ tới Lưu Nguy ngay cả một cọng lông tơ của người ta cũng không với tới, để cho tiểu đệ người ta thu thập gọn ghẽ.
Điều này thật là làm cho nàng quá mất mặt.
"Ngươi tên gì! Có bản lãnh hãy nói cho ta biết!" Nàng tức khí, lớn tiếng gầm gừ hỏi, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Triệu Thụy vốn không muốn đem tên nói cho nàng, nhưng sau lại nghĩ, Đông Lăng đại học rộng lớn như vậy, muốn điều tra ra mình không phải dễ sao? Nếu tiểu la lỵ nham hiểm này thật sự muốn nhờ lực lượng gia tộc giúp đối phó mình, muốn tránh cũng không tránh khỏi.
Vậy không bằng cứ nói tên ra để làm ra chút vẻ hào phóng(3).
"Ta gọi là Triệu Thụy, sinh viên năm ba khoa công thương."
"Hừ hừ, được, Triệu Thụy.
Lần này tính cho ngươi may mắn, nhưng ta sẽ không có bỏ qua chuyện này! Chúng ta hãy chờ xem(4)." Vân Phi trừng mắt nhìn hắn, má trợn mang phùng(5), vẻ mặt bất phẫn.
Nha đầu này thật là phiền phức a! Lòng báo thù của phụ nữ cũng mãnh liệt như vậy sao?
Triệu Thụy có chút đau đầu.
"Tùy cô, Cô thích sao thì làm vậy đi!"
Hắn khoát khoát tay, cùng với ba người bọn La Thành rời khỏi tự do Bác Kích xã.
Nhìn bóng lưng Triệu Thụy khuất sau cánh cửa, đám con gái đi theo Vân Phi đến tự do Bác Kích xã xem náo nhiệt cũng bắt đầu líu líu lo lo(6) xôn xao bàn tán.
"Vân Phi, quan hệ giữa ngươi và nam sinh kia hình như có chút căng thẳng hả?"
"Đương nhiên! Cái tên gia hoả đáng ghét đó sáng nay ở tự học đường đã chiếm chỗ ngồi của ta, hại ta không chỗ để ngồi, đành phải chán nản bỏ về túc xá." Vân Phi vẫn chưa tiêu cơn giận(7).
"Ồ! Không thể nào!" Một nữ sinh ngạc nhiên nói, "nhìn không ra, hắn diện mạo đẹp trai sáng lạng(8), hóa ra lại không phong độ như vậy."
"Đúng đó, đúng đó, khí chất hắn rất đặc biệt, rất cuốn hút.
Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ có nên hay không cùng hắn giao lưu một chút đấy!"
"Hắn ở đâu ra mà đẹp trai sáng lạng, khí chất đặc biệt?" Vân Phi giậm giậm chân, thập phần bất mãn, tỏ ý phản đối.
"Đó là bởi vì ngươi và hắn có cừu oán cho nên nhìn không thấy." Một nữ sinh le lưỡi nói, "vậy ngươi chuẩn bị đối phó hắn như thế nào đây? Chắc không khoa trương đến nỗi gọi điện thoại về nhà chứ?"
"Hừm, ta mới là không làm cái đó! Ta sẽ tự mình nghĩ ra biện pháp." Vân Phi phấn quyền(9) nắm chặt, vẻ mặt kiên nghị, "dù thế nào ta cũng sẽ tuyệt đối không tha cho hắn!"
Nói xong, nàng cũng không ngó ngàng đến Lưu Nguy, cùng với mấy nữ sinh kia tự ly khai.
Vân Phi và Triệu Thụy bỏ đi không lâu, Lưu Nguy sau khi được những thành viên khác trong tự do Bác Kích xã sơ cứu, cuối cùng đã tỉnh lại.
Hắn gục đầu ngồi trên mặt đất, mặt mũi sưng tấy(10), khóe miệng còn lưu lại vệt máu chưa khô.
Trong lòng Lưu Nguy nếu nói rất phẫn nộ thì cũng có phẫn nộ, nếu nói rất uể oải thì cũng có uể oải.
Hắn, một quán quân tự do Bác Kích cấp đại học, vậy mà không ngờ ở trước mắt nhiều người như vậy, bị một cái tên mà thực lực rõ ràng là vô dụng đánh ngã.
Thật là có bao nhiêu thể diện đều mất sạch!
Đừng nói Vân Phi sẽ dùng ánh mắt nào để nhìn hắn, thậm chí là trong xã đoàn, hắn cũng đã có cảm giác không ngẩng đầu lên nổi!
"Cái tên mập đáng chết tiệt kia không phải chỉ là tên vô dụng thôi sao? Tại sao lại có thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Thật là *** cổ quái!" Lưu Nguy khẩu khí nặng nề, hơi thở hổn hển, làm thế nào cũng không nghĩ thông.
"Lưu Nguy, ngươi không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện xem thử không?" Một gã xã viên vỗ vỗ vai của hắn, hỏi một câu.
(Ta thấy hai câu mà???)
"Không cần!" Lưu Nguy thô lỗ gặt tay hắn ra, đột nhiên đứng dậy, cố gắng gượng đau, bước nhanh ra ngoài.
"Thù ngày hôm nay ta nhất định phải báo!" Hắn hung hãn mắng một câu, khắp khuôn mặt là một màu oán hận.
Rời khỏi trường, Lưu Nguy nổ máy xe, trực tiếp chạy thẳng đến quyền quán Lực Dũng trên nam lộ ở Đông An.
Sư phụ của hắn, Lực Dũng, chính là quán trưởng của quyền quán đó.
Lý Lực Dũng năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi, mà đã từng ba lần đoạt giải quán quân toàn quốc môn tự do Bác Kích.
Sau khi giải nghệ đã tự mình mở một quyền quán nho nhỏ.
Quyền quán mặc dù không lớn, nhưng mấy người đệ tử được huấn luyện ra thường luôn giành được giải thưởng ở các giải đấu lớn.
Vì vậy trong giới tự do Bác Kích ở Đông An cũng coi là có chút danh tiếng.
Lưu Nguy là một trong những đệ tử tâm đắc nhất của Lý Lực Dũng.
Hơn nữa, vì gia cảnh Lưu Nguy tương đối giàu có, bình thường lại đối xử với Lý Lực Dũng cũng không thiếu phần hiếu kính, cho nên quan hệ của hai người hết sức hòa hợp.
Chính bởi vì thế, Lưu Nguy nghĩ rằng, Lý Lực Dũng có lẽ sẽ giúp hắn lấy lại mặt mũi.
Vừa đến quyền quán, Lưu Nguy vội vã lao vào trong.
Học viên bên trong quyền quán