Cả hang động to lớn chớp mắt chìm vào yên lặng tuyệt đối, cơ hồ cả nghe được cả tiếng kim rơi trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, chấn kinh nhìn Triệu Thụy, mặt đầy thần sắc không thể tin nổi.
Giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo chết rồi!
Giáo chủ đại tà giáo cơ hồ giống như yêu quái, lại dễ dàng bị người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này dùng ma đao chém chết!
Chuyện này bảo người ta làm sao mà tin nổi!
Phải biết, mới vừa rồi hằng trăm cảnh sát vũ trang đầy đủ còn bị tà pháp của giáo chủ bức đến không còn đường chạy, xém chút nữa toàn quân bị diệt!
Thế nhưng, chỉ ngắn ngủi vài phút sau, tình hình lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Giáo chủ tà giáo cường hoành tuyệt luân lại bị người mang mặt nạ bạc này dễ dàng chém chết!
Đến giáo chủ còn thua dưới tay người mang mặt nạ bạc này, thế thì thực lực của người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc cường hoành đến mức nào!
Mọi người đếu không dám suy đoán, cũng không có cách nào suy đoán.
Bọn họ chỉ hướng ánh mắt tôn kính pha lẫn sợ hãi về phía Triệu Thụy, chờ hành động tiếp theo của hắn.
Quả tim mọi người đều không tự chủ nhảy rộn lên, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người mang mặt nạ thần bí và cường đại này, một động tác, một câu nói, đều quyết định số phận của họ, quyết định bọn họ được sống hay phải chết!
Triệu Thụy lơ lửng trên không trung, ánh mắt lạnh băng quét qua quét lại phía dưới, đột nhiên vẫy tay một cái.
Thị Huyết ma đao xoay vòng bay ra, nặng nề đập lên cánh cửa đá đen nặng đến vạn tấn ấy.
Một tiếng động to lớn vang lên, cánh cửa đá dày nặng vô cùng ấy, giống như tờ giấy, bị phá nát thành mảnh vụn, những tảng đá lớn bị đánh bay lung tung.
Hàng trăm cảnh sát lúc này xác định rằng mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, không nhịn được vui mừng muốn điên, kích động phát ra tiếng hoan hô rung trời, vội vội vàng vàng lao ra khỏi động
Trải qua khoảnh khắc kinh hiểm vô cùng vừa rồi, bọn họ cũng không muốn ở lại trong hang động này nửa giây nào nữa.
Những đệ tử còn lại của Linh Nguyên chân tiên giáo thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Bọn họ sắc mặt tái mét, thất hồn lạc phách, không cách nào tiếp thụ nổi sự thật là giáo chủ đã bị đánh chết.
Làm tín đồ trung thành nhất của tiên giáo, trong suy nghĩ của bọn họ, giáo chủ là một tồn tại như thiên thần, ở trong trời đất, chỉ có giáo chủ là chân tiên duy nhất, trên trời dưới đất, không đâu địch nổi.
Thế nhưng lúc này, tòa thần tượng trong lòng họ, lại giống như nặn bằng đất sét, vỡ ra từng mảnh, ầm ầm sụp đổ.
Điều này khiến bọn họ nhất thời hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.
Hiện tại, trong mắt bọn họ, người mang mặt nạ bạc đã đánh bại giáo chủ giống như ác ma địa ngục lên lại nhân gian.
Triệu Thụy liếc những giáo đồ tà giáo này một cái, sau đó xoay người, bay qua phía tế đài.
Đó đã là hang ổ của giáo chủ, nói không chừng bên trong còn có đồ tốt, đi qua thu làm chiến lợi phẩm cũng không hại gì.
Bọn giáo đồ tà giáo ấy lại cho rằng Triệu Thụy nhổ cỏ tận gốc, mỗi tên mặt như màu đất, đến ý nghĩ chạy trốn cũng không khơi dậy nổi.
Bởi vì bọn họ biết, người mang mặt nạ bạc này thực lực khủng bố như vậy, bất luận chạy kiểu gì cũng không thoát nổi.
Triệu Thụy bay tới gần tế đài, thấy những giáo đồ tà giáo này vẫn đứng đần ra nguyễn chỗ cũ, không khỏi có chút kì quái.
Hắn vung tay một cái, một luồng sức mạnh tuôn ra, cuốn những giáo đồ này lên, trực tiếp quẳng ra bên ngoài.
Bọn này tuy làm không ít việc thương thiên hại lý, nhưng tự có cảnh sát xử lý, hắn chẳng buồn nhúng tay vào.
Bay đến phía trên tế đài, Triệu Thụy từ từ đáp xuống trước thạch điện rồi bước vào.
Tòa thạch điện này tịnh không quá lớn, với thân thể to lớn đó của giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo, ở bên trong cũng vừa vặn thích hợp.
Triệu Thụy tùy ý đánh giá xung quanh một lần, phát hiện trên mặt sàn của thạch điện điêu khắc rất nhiều chú văn cổ quái, chú văn có màu đỏ sậm, giống như máu khô lại vậy.
Những chú văn này sắp xếp theo một loại phương thức kì dị, tập trung ở trung tâm thạch điện.
Trung tâm thạch điện có một cái rãnh lõm vào, trong cái rãnh đó đặt một cái hộp vuông màu đen to cỡ trái bóng đá.
Cái hộp vuông tán phát ánh kim màu đen, cũng không biết chế từ kim loại gì, toát ra một cổ tà khí, bên ngoài lại điêu khắc một ít bùa màu vàng kim nhạt, tinh xảo và yêu dị phi thường.
Triệu Thụy đột nhiên nhớ lại, Ngô Xuân Ba hình như có nói, sở dĩ giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo đặc biệt hứng thú với Thiên Bảo Linh Đồng, tựa hồ có liên quan đến một cái hộp ma.
Cái hộp ma mà Ngô Xuân Ba nói đó, đại khái là chỉ cái hộp này đây.
Triệu Thụy có chút hiếu kì nhặt cái hộp kim loại màu đen ấy lên, cầm trong tay cẩn thận xem xét.
Bất quá, tra xét nửa ngày, cũng không nhìn ra lai lịch của cái hộp này, càng không biết phải làm sao mới mở được cái hộp này, chỉ có thể cảm giác được theo bản năng rằng trong cái hộp này có lẽ có giấu ma vật cường đại nào đó.
Triệu Thụy không khỏi cau cau mày, cái hộp này có lẽ quả thật cần Thiên Bảo Linh Đồng làm tế phẩm mới mở ra được.
Bất quá, loại chuyện tàn nhẫn máu me này hắn thế nào cũng không làm.
Triệu Thụy bèn quẳng cái hộp ma vào trong