“Đúng đó! Đúng là vậy đó.
Không bằng cô tự xem đi.” Lý lão sư cười cười rồi đưa tờ báo cho Vân Phương.
Vân Phương tiếp lấy tờ báo, cẩn thận xem tin đó, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười hài lòng, dường như trong lòng đã buông xuống một tảng đá to.
Bởi vì, cô từ miệng Vân Liên biết được, tựa hồ có một ít nhân sĩ thần bí có tà pháp tham dự vào vụ bắt cóc trẻ em mấy hôm trước.
Vì vậy, mấy hôm nay trong lòng cô luôn có một nỗi lo lắng âm thầm, ngồi nằm bất an, sợ những giáo đồ tà giáo thần bí đó sẽ lại xuất hiện, một lần nữa cướp đi con gái cô.
Bất quá, sau khi xem được tin tức hôm nay, cô rốt cuộc cũng triệt để yên tâm.
Tà giáo bắt cóc trẻ em đó đã bị phá hủy triệt để, đến giáo chủ tà giáo cũng bị bắn chết, con nhỏ Vân Liên của cô tự nhiên sẽ không còn gặp nỗi nguy hiểm bị bắt đi nữa.
Vân Phương trong lòng hơi có chút hoài nghi, theo lời Vân Liên, giáo đồ tà giáo đó hẳn phải thập phần lợi hại mới đúng, sao lại dễ dàng bị cảnh sát hủy diệt vậy, chuyện này thật cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, cảnh sát tựa hồ cũng không có nói rõ có bao nhiêu cảnh sát gặp thương hại trong lần hành động này.
Vân Phương dựa vào trực giác nhạy bén của phụ nữ, cho rằng nội tình bên trong tịnh không đơn giản như tin tức đăng trên báo, cảnh sát nếu không có nhân sĩ là tu chân giả tương trợ, chỉ sợ khó có thể làm một phát đã thành công.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán cá nhân của Vân Phương, cô làm sao cũng không xem Triệu Thụy có liên hệ với chuyện này.
Bất quá, cho dù nội tình ra sao, Vân Phương cảm thấy đều không có quan hệ gì với mình, chỉ cần Vân Liên an toàn là đủ rồi.
Vân Phương nhẹ nhàng vén mái tóc đang xõa ra sau tai, lộ ra cái cổ ngắn trắng nõn và cái tai như thạch anh rồi trả tờ báo lại cho Lý lão sư, cười với hắn một cái, mắt long lanh: “Cảm ơn tờ báo của anh, đây đúng là tin tức thú vị phi thường.”
Lý lão sư bị diễm sắc mà cô vô ý lộ ra làm cho kinh ngạc, ngẩn ra một cái, mãi đến khi Triệu Thụy vỗ vỗ vai hắn nhắc nhở mới tỉnh táo lại, biết mình thất lễ, không khỏi cười khan một tiếng, vội vàng tiếp lấy tờ báo, sau đó nhỏ giọng than thở với Triệu Thụy: “Triệu lão sư, anh thực là có phúc à!”
Triệu Thụy ngó ngó vẻ mĩ diễm thành thục của Vân Phương, không thể không thừa nhận, Lý lão sư nói có đạo lý.
Mấy ngày sau đó tương đối bình yên.
Triệu Thụy mỗi ngày đi dạy xong, đều tranh thủ thời gian tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết”
Tuy nói tiến độ tu luyện hiện tại chậm hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng chỉ cần kiên trì bền bỉ, hắn cuối cùng cũng sẽ có một ngày đột phá sinh tức tiền kì, tiến vào sinh tức trung kì (tên tác giả này lại lộn nữa rồi – lsqk).
Ngoài ra, lúc nghỉ ngơi, hắn cũng có khi lấy cái hộp ma thần bí kia ra, vừa ngắm nghía, vừa tìm cách mở ra.
Cái hộp này tuy cứng rắn vô cùng, thậm chí đến Thị Huyết ma đao cũng không cách nào chẻ nó ra, nhưng nó đã được chú tạo ra, thì khẳng định có thể được mở ra, Triệu Thụy ngược lại có vài phần mong đợi xem vật đựng trong hộp ma này rốt cuộc là ma vật ra sao.
Thượng Hải, đường Hồ Nam, trong một tòa nhà dân xây dựng từ thời Dân quốc.
Thi Vĩnh Thành ngồi trên ghế gỗ đỏ trong thư phòng, cầm một cuốn kinh Kim Cương đóng buộc chỉ, chậm rãi xem xét.
Mùi đàn hương nhàn nhạt từ trong cái lư hương của vương thất triều Thanh bằng đồng đen lượn lờ bao phủ khắp không gian.
Mùa đông lạnh lẽo đã đến, nhiệt độ ngoài phong đã thấp lắm, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn ấm như mùa xuân, đến chén trà Long Tĩnh để trên bàn giấy nửa ngày vẫn hừng hực hơi nóng.
Trong phòng rất yên lặng, yên đến dường như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được hết sức rõ ràng.
Thi Vĩnh Thành yên lặng đọc sách như thế, chầm chậm lật trang sách đọc xong qua, tựa hồ chìm đắm trong đọc sách.
Đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, hắn ném mạnh cuốn “Kinh Kim Cương” lên bàn giấy.
Tiếng va chạm trong thư phòng yên tĩnh tỏ ra đặc biệt vang dội và đột ngột.
Trên khuôn mặt vốn xem có vẻ bình tĩnh của Thi Vĩnh Thành bỗng nổi lên vẻ bực bội.
Bây giờ trong lòng hắn đang cực kì buồn bực, cho dù là “Kim Cương Kinh” cũng không làm hắn bình tĩnh lại được.
Sự thật, nỗi buồn bực của Thi Vĩnh Thành đã không phải ngày một ngày hai.
Từ khi hành động phái người đi ám sát mẹ con Vân Phương hết lần này đến lần khác thất bại, nỗi phiền muộn trong lòng hắn mỗi ngày một tăng.
Hắn thật có chút không rõ, rốt cuộc là ai đã ở trong bóng tối bảo vệ mẹ con Vân Phương Vân Liên, hết làn này đến lần khác giết chết những kẻ ám sát mà hắn phái đi!
Thi Vĩnh Thành đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong thư phòng mấy vòng.
Thật ra, hắn lo lắng không phải chỉ có hai mẹ con Vân Phương Vân Liên, Cho dù hai mẹ con này là thân thuộc trực hệ của tiền nhiệm chủ nhân Thi gia, nhưng cô nhi quả phụ, cho dù thừa kế chức gia chủ cũng không làm nổi lên sóng gió gì lớn, thực quyền của gia tộc vẫn nằm trong tay hắn.
Thứ Thi Vĩnh Thành chân chính lo lắng là cổ thế lực sau lưng Vân Phương Vân Liên, Đông An Vân gia.
Tuy nói Vân gia là một cổ võ gia tộc, hoàn toàn không thể so với Thi gia thanh danh hiển hách trong Tu chân giới.
Thế nhưng, Đông An Vân gia có lịch sử gia tộc dày cui, trong tu chân giới cũng có không ít bằng hữu.
Nếu như Vân Liên quả thật lên ngôi gia chủ Thi gia, mà Vân gia lại toàn lực chống