Triệu Thụy cầm Thị Huyết ma đao bước đến trước mặt Tạ Đông Lăng, từ trên cao nhìn xuống hắn, hai luồng ánh mắt từ phía sau Minh Linh mặt nạ bắn ra không mang một chút tình cảm nào, dường như không phải nhìn một người, mà nhìn một vật thể không có sinh mệnh vậy.
Tạ Đông Lăng tê liệt ngồi trong vách tường, hai tay chống xuống đất hai cái, dường như muốn bò dậy chạy, nhưng cả người hắn đều run rẩy kịch liệt vì sợ hãi, tay chân không dùng được nửa điểm sức lực, chỉ có thể trừng trừng nhìn Triệu Thụy mang khí tức tử vong bước tới gần.
“Đừng, đừng giết ta, ta cho ngươi tiền…” Tạ Đông Lăng cắn môi, nỗ lực phun ra mấy chữ, nếu không phải tai Triệu Thụy đặc biệt thính, căn bản không nghe rõ hắn nói gì.
Triệu Thụy không nói gì chăm chú nhìn hắn một lúc, nhớ lại bộ dạng hung hăng cao ngạo của Tạ Đông Lăng ngày đó trong Phụng Nghi Lâu, một vẻ mặt người trên cao nhìn xuống chúng sinh, mà bây giờ như tê liệt trong góc tường như một bãi lầy, đến tiếng van xin cũng yếu ớt thế này, khiến Triệu Thụy càng thêm chán ghét và khinh bỉ hắn.
“Há? Ngươi muốn mua cái mạng mình bao nhiêu tiền?” Trong giọng Triệu Thụy mang một chút hài hước, lạnh lùng hỏi Tạ Đông Lăng.
Tạ Đông Lăng vừa nghe mình có hi vọng sống, liền tinh thần đại chấn, cấp thiết nói: “Chú tôi không có con, chỉ cần ổng chết, mọi tài sản đều là của tôi, đến lúc đó ông muốn bao nhiêu tiền, tôi cho bây nhiêu!”
Triệu Thụy không nói, Thị Huyết ma đao nhẹ nhàng hất lên, vạch một cái lên cánh tay trái Tạ Đông Lăng, “Có tiền mua được tất cả sao? Thế cánh tay này của ngươi trị giá bao nhiêu tiền?”
Tạ Đông Lăng thấy quang hoa óng ánh yêu di mà Thị Huyết ma đao phát ra, mũi đao hơi rung rung trên không, dường như đang thèm khát muốn hút cạn máu tươi của hắn, liền sợ đến tim muốn rách ra, vội vàng nói: “Một ức! Không, tôi cho ông hai ức!”
Trong khi Triệu Thụy nói chuyện vói Tạ Đông Lăng, huyết nhục khô lâu do phệ cốt huyết dăng tụ tập thành quay một vòng trên không, lao đến thi thể Ô Lỗ Linh Vu, vô số diễm hồng cổ trùng bu đầy thi thể, từng trận tiếng vo ve ngụy dị truyền ra.
Sau một khoảnh khắc, cổ trùng đã ầm ầm nhất tề bay lên, lại tụ tập thành dạng huyết nhục khô lâu, mà thi thể của Ô Lỗ Linh Vu bị cổ trùng xâm thực hầu như hết sạch, chỉ còn lại nửa bộ xương bị gặm lam nham hết cỡ, cảnh tượng khủng bố dị thường.
Huyết nhục khô lâu hơi lưỡng lự trên không, lại há cái miệng như chậu máu, bổ tới Triệu Thụy và Tạ Đông Lăng, Triệu Thụy tuy quay lưng với huyết nhục khô lâu, nhưng đối với tình huống sau lưng mình cũng nắm rõ như lòng bàn tay, lập tức mạnh mẽ bạo phát ra yêu ma chi khí, chân khí màu xanh da trời hình thành một cái lồng ánh sáng, ngăn cách phệ cốt huyết dăng ở bên ngoài.
“Một chi hai ức, tứ chi của ngươi tám ức, cái đầu của ngươi, chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu tiền?” Trong lúc Triệu Thụy thúc đẩy chân khí, quang mang của Thị Huyết ma đao càng sáng, đao mang màu đỏ chói đến mức mắt Tạ Đông Lăng phát đau, nhưng hắn không dám nháy mắt, sợ mắt mình nhắm lại rồi không có cơ hội mở ra được nữa.
Tạ Đông Lăng đến nay vẫn không rõ, người mang mặt nạ bạc này vì sao lại xuất hiện, vì sao vừa mở miệng đã muốn giết hắn và Ô Lỗ Linh Vu, càng không rõ thực lực người mang mặt nạ bạc này vì sao mà cường đại thế này.
Chỉ trong chớp mắt, Ô Lỗ Linh Vu hóa thành một bộ hài cốt, mà mình từ một phú gia công tử cao cao tại thượng biến thành dê cừu chờ mổ nguy trong sớm tối.
Tạ Đông Lăng không do dự, nhiều tiền nữa cũng phải có mạng mới được, lập tức nói: “Tài sản của chú tôi tổng cộng có mười bốn ức, chỉ cần ông lưu lại một mạng, chờ chú tôi chết, tôi kế thừa di sản xong, mười bốn ức này toàn bộ đưa cho ông!”
Tạ Đông Lăng trong lòng hơi an toàn lại, bất cứ ai đối với mười bốn ức cũng không chống được loại dụ hoặc này, người mang mặt nạ bạc này cũng không thể ngoại lệ.
“Không cần nhiều thế.
” Triệu Thụy lắc lắc đầu, thanh âm lãnh mạc “Loại mạng người như ngươi, đến một phân tiền cũng không đáng giá, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
”
Tạ Đông Lăng ngẩn ra, sắc mặt vì xấu hổ và tức giận mà đỏ tía lên, hắn vội cúi đầu xuống, không dám để Triệu Thụy nhìn thấy sự oán độc trong mắt hắn.
Triệu Thụy không nói nhiều với Tạ Đông Lăng nữa, nắm chặt cổ áo hắn nhấc lên, Tạ Đông Lăng sợ đến nỗi cả người run lên cầm cập, trong miệng sợ hãi kêu lên: “Đừng giết tôi! Tôi cho ông mười bốn ức! Chú tôi trúng phải Bát Phong Huyết Cổ của Ô Lỗ, hai ngày nữa sẽ chết, lúc đó ông sẽ lấy được tiền, ông giết tôi rồi, một phân tiền cũng không lấy được!”
“Bát Phong Huyết Cổ?” Triệu Thụy cau mày lại, Tạ Trung Đình trúng phải cổ độc của Thần Vu giáo? Ý niệm xoay chuyển trong lòng, tay cũng không dừng lại, tay phải tùy ý ném một cái, Tạ Đông Lăng liền bị ném ra khỏi vòng bảo vệ của Bát Hoang lục tiên quyết.
Huyết nhục khô lâu do phệ cốt huyết dăng tụ thành đang không ngừng va chạm và cắn xé cái lồng sáng do chân khí hình thành nên, bất quá nó nãy giờ không cách nào đột phá sự ngăn cản của chân khí, Tạ Đông Lăng này hốt nhiên bị ném ra, mùi máu thịt tươi ngon liền hấp dẫn huyết nhục khô lâu, cái đầu lâu há to miệng, nuốt một phát hết Tạ Đông Lăng, cổ trùng như bầy châu chấu ầm một tiếng lao tới cắn xé thân thể Tạ Đông Lăng.
Tạ Đông Lăng phát ra tiếng gào thét không giống loài người, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, liều mạng đập phủi cổ trùng trên người, thế nhưng phệ cốt huyết dăng nhỏ bé phi thường, hơn nữa một khi bám vào thân thể con người sẽ chui vào trong huyết nhục, rất nhanh sẽ gặm nhắm máu thịt thậm chí xương cốt người ta sạch sẽ, không tới một phút, Tạ Đông Lăng dần dần không còn thanh tức, hắn vạn vạn lần