Triệu Thụy trở về Liên Đảo rồi, nhớ lại hai cha con Hồ Lâm vẫn còn nấp trong container.
Thế là hằn đi sang, lặng lẽ mang hai người trở về Hồ phủ.
Có thể trở về Hồ gia, hai người tự nhiên hết sức cao hứng, thế nhưng bọn họ lại lo cho sự an toàn của mình.
Bọn họ hết sức rõ ràng, trong mắt những kì nhân dị sĩ này, có bao nhiêu bảo vệ, bao nhiêu thiết bị bảo an cũng đều chẳng ăn thua.
“Cái này các ngươi không cần phải lo.
Sát thủ chi vương mà Uy Kim mời tới đã bị ta đánh bị thương, trong rất nhiều năm hắn không thể vực dậy nổi.” Triệu Thụy an ủi.
Hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ đồng thời giật nảy mình, tỏ ra khó lòng tin nổi.
“Thật sao? Ngươi thật sự đánh bại Sát thủ chi vương sao?”
“Sát thủ chi vương khủng bố ngụy bí, đến lão thần tiên Thi Trí cũng bị Sát thủ chi vương dể dàng tiêu diệt, ngươi lại có thể đánh bại Sát thủ chi vương? Không phải ngươi đã từng nói thực lực của ngươi không bằng Sát thủ chi vương sao?”
Triệu Thụy nhún nhún vai, nói: “Tu vi của ta đúng là thua xa hắn.
Bất quá, điều này tịnh không có nghĩa là ta không thể đánh bại hắn.
Dù sao đi nữa, Sát thủ chi vương Tát Tân đã bị trọng thương.
Các ngươi không cần lo lắng.
Hắn không thể uy hiếp tới tính mạng các ngươi nữa.”
“Thương thế của Tát Tân dù sao cũng có ngày sẽ khỏi.
Lúc đó chúng ta phải làm sao?” Đôi mày liễu của Hồ Lâm vẫn tỏ ra không yên tâm.
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Chuyện này các ngươi khỏi lo.
Trước khi hắn bình phục, ta sẽ tìm ra hắn mà diệt trừ.”
Hồ Kinh Vĩ trầm mặc một lúc, rồi vái Triệu Thụy một cái thật sâu, trịnh trọng nói: “Hồ Kinh Vĩ ta tung hoành hắc bạch lưỡng đạo mấy chục năm nay không dễ dàng nói lời cảm ơn người.
Nhưng tiên sinh hai lần cứu mạng ta và con gái, giữ cho Hồ thị nhất tộc ta không bị xâm hại.
Đại ân này chúng tôi suốt đời khó quên.
Sau này, nếu như có chuyện gì cần tới chúng tôi.
Liên Đảo Hồ gia chúng tôi nhất định sẽ hết sức báo dắp ân tình này của ngài.”
Triệu Thụy hơi gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhận phần tâm ý này, rồi chuẩn bị rời đi.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Lúc này Hồ Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Chưa từng gặp qua.” Triệu Thụy không chịu thừa nhận.
“Thật sao?” Đôi mắt đẹp của Hồ Lâm quét qua quét lại trên người Triệu Thụy, tỏ ra thập phần hoài nghi “Nhưng sao ta luôn cảm thấy thân hình và khí chất của ngươi rất quen mắt.”
“Há? Ngươi thấy ta giống ai?” Triệu Thụy cười cười thuận miệng hỏi.
“Giống một kinh lý đổ khu trong sòng bạc của ta.” Hồ Lâm chăm chăm nhìn vào mắt người mang mặt nạ bạc này, hi vọng có thể tìm ra manh mối trong đó.
Triệu Thụy hơi ngẩn ra.
Đã thi triển Địa Sát bảy mươi hai biến, hơi thay đổi thân hình, sao Hồ Lâm còn dựa vào thân hình nhận ra thân phận của hắn?
Hắn cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra, thuật biến hình của mình sớm đã mất hiệu lực trong khi chiến đấu với Tát Tân trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Thân hình của hắn đã trở về trạng thái bình thường, chẳng trách Hồ Lâm thấy quen mắt, đồng thời sinh ra hoài nghi.
Cử động này của Triệu Thụy càng khiến Hồ Lâm hoài nghi sâu hơn, cô tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc ngươi có phải là Triệu Thụy không?”
“Phải thì sao? Không phải thì sao? Có gì khác nhau?” Triệu Thụy lạnh nhạt cười.
Hắn không muốn giải thích thêm, triển động thân hình, đằng không bay lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Hồ Lâm.
Hồ Lâm ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn lên trời, trong lòng không ngừng suy nghĩ câu nói cuối cùng của người mang mặt nạ bạc lưu lại, cuối cùng cũng không cách nào xác định thân phận thật sự của người mang mặt nạ bạc.
Triệu Thụy rời khỏi Hồ phủ, trở về phòng trọ của mình, vội vã lấy nội đan của Dung Nham Yêu Hổ ra, chuẩn bị tiến hành luyện hóa hấp thu.
Thế nhưng, khi hắn lấy ra, lại đột nhiên phát hiện, nội đan này đã hoàn toàn mất đi ánh sáng ban đầu, trở thành cơ hồ không khác gì nham thạch bình thường.
Linh lực cường đại uẩn hàm trong nội đan cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Triệu Thụy giật mình, không biết vì sao lại ra thế.
Hắn cầm nội đan của Dung Nham Yêu Hổ lên, cẩn thận nghiên cứu một phen, cuối cùng cũng hiểu.
Linh lực trong nội đan tịnh không mất đi, mà bị ẩn giấu ở sâu trong nội đan.
Nội đan của Dung Nham Yêu Hổ này đại khái không thể rời khỏi dung nham quá lâu, nếu không sẽ cứng lại, phải bỏ nó vào trong nham tương, hấp thu ngọn lửa, mới có thể trở lại trạng thái ban đầu.
Triệu Thụy suy nghĩ một hồi, đã có được trang Phong Thần chi thư thứ ba, mục đích đã đạt được, tiếp tục ở lại Liên Đảo tịnh không có ý nghĩa quá lớn.
Thế là hắn quyết định tạm thời rời đi tìm chỗ thích hợp để tu luyện.
Thực ra, ngọn núi lửa trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo là một chỗ tu luyện hết sức tốt.
Bất quá, do tính chất đặc thù của Thiên Cương Trấn Yêu đảo, xuất hiện trên mặt biển không lâu đã biến mất chẳng thấy đâu.
Vì vậy, chỗ đó tịnh không thích hợp để tu luyện.
Hắn bay khỏi Liên Đảo, tìm kiếm trên mặt biển rất lâu, cuối cùng tìm được một ngọn núi lửa đã tắt trên một hòn đảo hoang.
Ngọn núi lửa đã không phun không biết bao nhiêu năm rồi.
Gần miệng núi lửa toàn là nham thạch vừa lạnh vừa cứng.
Bất quá ở sâu trong lòng núi lửa lại có nham tương đỏ rực cuồn cuộn.
Đứng ở miệng núi lửa có thể cảm thấy nhiệt lượng từ bên dưới phun lên.
Triệu Thụy cảm thấy thập phần hài lòng đối với chỗ tu luyện tạm thời này.
Nơi này linh khí tương đối đầy đủ, hết sức thích hợp cho việc tu luyện trong thời gian ngắn.
Hắn đánh giá tình hình xung quanh một phen, rồi tung mình nhảy lên, từ trên miệng núi lửa to lớn nhảy vào bên trong.
Rơi xuống mấy trăm mét, sắp tới chỗ nham tương đang sôi sục mới dừng lại, lơ lửng trên không.
Tiếp đó, Triệu Thụy móc nội đan của Dung Nham Yêu Hổ từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, bỏ vào trong nham tương.
Qua một lúc, viên nội đan đó bắt đầu biến hóa, khôi phục bộ dạng ban đầu.
Linh lực dồi dào từ trong nội đan tuôn ra khiến người ta thèm thuồng.
Triệu Thụy đưa tay, thử dẫn dắt linh lực trong nội đan.
Linh lực dồi dào nóng rực lập tức tuôn ra, thuận theo kinh mạch của hắn, xông thẳng vào đan điền.
Triệu Thụy vừa sợ vừa mừng, vội vã vận hành Bát Hoang lục tiên quyết, cẩn thận luyện hóa hấp thu cổ linh lực này.
Lúc này nham tương trong lòng núi lửa dâng lên, hình