Triệu Thụy hết sức hài lòng đối với thành quả tu luyện của mình.
Lực lượng hiện tại so với trước kia, mạnh hơn không chỉ mười lần!
Hắn thu hồi Đệ nhị nguyên thần về đan điền, rồi trở về nhà trọ ở Liên Đảo, kiểm tra lại thời gian, phát hiện vậy mà đã bốn tháng trôi qua!
Cũng có nghĩa là, hắn đã tu luyện trong núi lửa cả bốn tháng!
“Thời gian trôi qua nhanh thật!” Triệu Thụy không khỏi cảm thán một câu.
Thời gian bốn tháng, đủ để phát sinh rất nhiều sự tình.
Một kinh lý đổ khu nhỏ bé như hắn đột nhiên mất tích, đại khái cũng không khiến người khác chú ý.
Triệu Thụy lượn một vòng trong nhà, bắt đầu suy nghĩ hành động tiếp theo.
Bát Hoang lục tiên quyết của hắn đã tu luyện tới Phân Thể tiền kì, có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên, khai mở tiên mộ cấp 10.
Chỉ là hiện tại tới lúc trăng tròn còn một đoạn thời gian dài nữa, cần phải kiên nhẫn chờ đợi.
Triệu Thụy cảm thấy, không bằng nhân thời gian này, tìm ra hang ổ của Sơn Lão ám sát đoàn, trừ diệt sát thủ chi vương Tát Tân.
Với thực lực trước mắt của hắn, cho dù là Tát Tân đang ở trạng thái tốt nhất, hắn cũng có thể đánh với Tát Tân một trận!
Đây không chỉ vì an toàn của Hồ gia ở Liên Đảo, mà còn vì bản thân hắn và Vân Phương.
Tát Tân không chết, Sơn Lão ám sát đoàn không bị diệt, đối với mỗi người bọn hắn đều là một mối uy hiếp lớn!
Triệu Thụy bèn hạ quyết tâm phải trừ diệt Tát Tân.
Hắn tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, thăm dò vị trí chính xác của Sơn Lão ám sát đoàn.
Sau đó tức khắc lên đường tới Trung đông.
Triệu Thụy vừa ra khỏi cửa, còn chưa ra khỏi tiểu khu, đã gặp Mễ Văn ở cổng.
Mễ Văn thấy Triệu Thụy, tỏ ra hết sức bất ngờ và kinh ngạc: “Triệu Thụy! Ngươi trở về rồi! Đoạn thời gian này ngươi đi đâu? Sao bỗng dưng bốc hơi khỏi cuộc đời, không có chút tin tức nào hết vậy?”
Triệu Thụy thuận miệng đáp: “Có chút chuyện gấp, phải đi xa.”
“Thật sao?” Mễ Văn nhìn hắn, bán tín bán nghi “Ngươi biến mất, kinh động rất nhiều người đấy! Hồ tổng kinh lý, Lâm tiểu thư, Diệp Minh, thậm chí cả ông chủ lớn đều mấy lân qua hỏi chuyện của ngươi.”
“Vậy thì ta đúng là thụ sủng nhược kinh rồi!” Triệu Thụy cười nói một câu, sau đó nhanh chóng đổi đề tài “Đúng rồi, Mễ Văn, Hồ Vi hai nhà còn đánh nhau sống chết không?”
Mễ Văn dễ dàng bị Triệu Thụy đánh trống lảng qua mặt, cô đáp: “Sau khi ngươi mất tích không lâu.
Cuộc đấu tranh của hai nhà cũng kết thúc.
Bệnh tim của Vi lão thái gia đột nhiên phát tác, cấp cứu không kịp, phải tử vong.
Còn như con cháu của lão, do các nguyên nhân khác nhau, đều chết bất đắc kỳ tử một cách ly kì, cao tầng của Vi gia thì lao nhao di cư ra hải ngoại.
Hiện tại thành viên của Vi thị gia tộc còn lưu lại Liên Đảo đã ít lại càng ít.
Cho dù lưu lại, cũng đều là những nhánh nhóc rất xa, không liên hệ nhiều lắm với Vi lão thái gia.”
Triệu Thụy gật gật đầu, Vi lão thái gia và con cháu lão đột nhiên lăn ra chết, khẳng định không phải tự nhiên tử vong mà trăm phần trăm là do Hồ Kinh Vĩ phái người làm.
Hồ Kinh Vĩ không hổ là kiêu hùng một phương, vừa thoát khỏi nguy cơ, đã đánh tan Vi gia một cách nhanh nhẹn gọn gàng, quét sạch thế lực Vi gia khỏi Liên Đảo.
Xem ra, Hồ Kinh Vĩ đã khống chế được thế cục của Liên Đảo.
Bất quá, chuyện này đã không còn quan hệ gì lắm với hắn.
Hắn cáo từ Mễ Văn chuẩn bị rời đi, Mễ Văn trợn tròn mắt hỏi: “Lần này ngươi chuẩn bị đi đâu? Không trở về đi làm sao?”
“Đúng đó.
Ta muốn đi xa.” Triệu Thụy không phủ nhận.
“Vậy bao giờ ngươi về?”
“Không biết chắc.” Triệu Thụy nói xong, đưa tay ôm Mễ Văn một cái, sau đó rời đi.
Mễ Văn nhìn theo bóng lưng Triệu Thụy, ngơ ngẩn như mất thứ gì.
Cô đột nhiên cảm thấy Triệu Thụy cách mình xa thế, nói không chừng từ nay về sau cô sẽ không còn gặp mặt Triệu Thụy một lần nào nữa.
Triệu Thụy từ biệt Mễ Văn xong lập tức ngồi máy bay tới trung đông.
Khi máy bay đáp xuống Teheran rồi, Triệu Thụy tự mình bay tới tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn.
Bay nhanh trên không trung một hai tiếng đồng hồ, Triệu Thụy cuối cùng cũng tới Đạt Mã Vạn Đức Sơn.
Hắn phát hiện hang động ở trên đỉnh, sau đó đáp xuống gần đó.
Thủ vệ ở cửa động, một thích khách thân hình gầy nhom, thấy Triệu Thụy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không khỏi giật mình.
Hắn dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá Triệu Thụy một lúc, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Triệu Thụy ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Giết người!”
Sát thủ đó trừng mắt nhìn Triệu Thụy, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm!
Nơi này chính là tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn, ai nấy nghe tiếng đã biến sắc.
Cả ngàn năm nay, đã không có ai dám nghênh ngang chạy tới nơi này phá phách.
Thế mà hiện tại, một tên trẻ măng chừng một hai chục tuổi lại tới đây mở miệng ngông cuồng!
Đây không khỏi là quá kiêu ngạo không biết trời cao đất dày rồi!
Sát thủ đó lạnh lùng cười một tiếng, lật cổ tay một cái, một dao găm bén nhọn xuất hiện trong tay hắn như làm xiếc.
Cánh tay hắn động một cái, dao găm liền vạch một cái bóng mơ hồ qua không gian, đâm tới Triệu Thụy với tốc độ cực nhanh.
Mắt thấy dao găm sắp đâm vào thân thể Triệu Thụy.
Một nắm đấm của Triệu Thụy đã dập lên mặt sát thủ đó nhanh như chớp.
Sát thủ ốm nhom còn chưa nhận ra là chuyện gì, cả người đã bị một sức mạnh to lớn đánh bay ra, từ trên đỉnh núi cao ngàn mét rơi thẳng xuống chân núi, hiển nhiên không có hi vọng sống sót.
Triệu Thụy giải quyết xong sát thủ canh cửa, sau đó sải bước tiến vào trong hang.
Hang động càng vào càng mở rộng, địa hình cũng càng phức tạp.
Từng khối nham thạch to lớn nằm lung tung trong hang, từng cọng thạch nhũ to lớn từ trần hang rủ xuống, ngăn cản tầm nhìn.
Do trong hang không có ánh sáng, hết sức tối tăm, nếu là người bình thường, đi trong hoàn cảnh thế này sẽ hết sức khó khăn.
Bất quá, hoàn cảnh kiểu này lại không có ảnh hưởng mấy tới Triệu Thụy.
Đi như vậy đại khái một dặm, không khí bên cạnh Triệu Thụy đột nhiên sinh ra gợn sóng thật nhỏ.
Liền đó, bốn sát thủ lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện xung quanh Triệu Thụy, cách Triệu Thụy không quá ba mét!
Bọn chúng đồng thời