“Có biết tình hình của kẻ xâm nhập không? Bọn chúng tới bao nhiêu người?” Uy Kim vội vàng hỏi.
“Chỉ có một kẻ xâm nhập thôi.
Nhưng lai lịch bối cảnh của hắn thế nào thì không rõ.”
“Chỉ có một người!” Uy Kim xém chút nữa cho rằng mình nghe lầm “Một người mà vượt qua được trùng trùng phòng tuyến, giết tới bên ngoài lô cốt!”
Hanny trưởng lão gật gật đầu, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần.
Trong lòng Uy Kim bỗng dâng lên một dự cảm không lành: Kẻ xâm nhập cường đại ngoài kia, có phải là sát thủ mang mặt nạ bạc không!
Vừa nghĩ tới khả năng này, Uy Kim không khỏi cảm thấy chân tay mình lạnh ngắt.
Đến cường giả cường hoành ngụy dị như Tát Tân còn phải chịu nhiều thua thiệt trong tay sát thủ mang mặt nạ bạc, điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi sát thủ mang mặt nạ bạc.
Bất quá, Uy Kim nghĩ lại, nơi này dẫu sao cũng là đại bản doanh của Sơn Lão ám sát đoàn, cơ hồ tất cả cường giả của Ám sát đoàn đều tụ tập ở đây.
Hơn nữa, lô cốt này vững như thành đồng vách sắt, cho dù sát thủ mang mặt nạ bạc có cường đại tới đâu cũng không thể công phá nổi, càng không thể đột phá phòng ngự của thích khách mũi nhọn nhất thế giới, tới trước mặt mình!
Uy Kim bèn trở nên trấn định, chạy theo Hanny tới tường thành.
Thấp thỏm leo lên tường thành, Uy Kim thò mình ra, vươn cổ nhìn xuống, chỉ thấy một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trước giờ chưa từng thấy qua, đang đứng một mình dưới tường thành, trước cái lô cốt đồ sộ này, tỏ ra nhỏ bé dị thường.
Quả tim của Uy Kim liền trở về chỗ cũ.
Đây không phải là sát thủ mang mặt nạ bạc.
Tuy trước giờ hắn chưa từng thấy qua sát thủ mang mặt nạ bạc, cũng không biết bộ dạng của sát thủ mang mặt nạ bạc ra làm sao.
Bất quá, mặt nạ màu bạc đó là một tiêu chí bắt mắt nhất.
Mà thanh niên trẻ tuổi này chẳng mang gì trên mặt cả.
Thần sắc của Uy Kim trở nên thoải mái hơn, hắn cảm thấy kẻ xâm nhập này hẳn là không nhắm vào hắn.
Cho dù vạn nhất Sơn Lão ám sát đoàn chống cự không được, hắn cũng có thể chen vào dòng người chạy ra.
Uy Kim đang tính toán như thế, Hanny đã cất giọng uy nghiêm nói: “Kẻ xâm nhập kia! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Vì sao lại xông vào thánh địa của Sơn Lão ám sát đoàn chúng ta?”
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn những sát thủ li chi lít chít như bày kiến trên tường thành, lạnh lùng nói: “Ta là ai, các ngươi không quản nổi đâu.
Chỉ cần các ngươi giao Tát Tân ra, ta lập tức rời đi ngay!”
Tuy cách xa, nhưng thanh âm của Triệu Thụy vẫn truyền vào tai của mỗi người trong lô cốt một cách rõ ràng.
Hanny trưởng lão không khỏi vừa sợ vừa giận.
Tát Tân chính là Sơn Lão đời thứ ba, lãnh tụ tối cao của Sơn Lão ám sát đoàn.
Thanh niên này không ngờ lại mở lời điên cuồng, đòi bọn lão giao Tát Tân ra!
Đây đúng là sỉ nhục cả Sơn Lão ám sát đoàn!
Quả nhiên, một số sát thủ thanh niên huyết khí phương cương đã tức giận chửi rủa trên đầu thành, muốn nhảy xuống tiêu diệt Triệu Thụy.
Hanny trưởng lão vội nghiêm giọng quát bảo ngưng, ngăn cản bọn chúng lại.
Thanh niên này đã dám một mình xông vào tổng bộ ám sát đoàn, khẳng định sẽ có thực lực phi phàm.
Quan trọng hơn là tên xâm nhập này dám công nhiên kêu gọi bản Sơn Lão Tát Tân.
Liên tưởng đến việc Tát Tân trọng thương quay về, Hanny trưởng lão không khỏi hoài nghi có phải thanh niên này đã đánh Tát Tân bị thương hay không.
Nếu hắn không may đoán đúng, vậy thì tình hình hết sức nghiêm trọng rồi.
Thanh niên này sẽ là kình địch!
Hanny trang nghiêm sắc mặt đáp: “Tát Tân là đệ tam Sơn Lão, thủ lĩnh tôn kính của Sơn Lão ám sát đoàn chúng ta.
Ám sát đoàn chúng ta thề chết bảo vệ an toàn của ông ấy, tuyệt đối sẽ không giao cho địch nhân ngươi! Nếu ngươi muốn lấy mạng của Tát Tân sơn lão, vậy phải bước qua xác chết của bọn ta! Đương nhiên, trước đó ngươi có bản lĩnh hãy công phá lô cốt của bọn ta đã.”
Hanny nói một hơi như vậy, liền khiến tất cả thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn hoan hô rung trời, bày tỏ quyết định tuyệt đối ủng hộ Hanny.
Bọn chúng đứng trên tường thành, chỉ xuống Triệu Thụy, lớn giọng cười nhạo, chửi bới, dùng những lời ác độc nhất công kích Triệu Thụy.
“Đồ ngu! Ngươi có bản lãnh thì công phá cửa thành này đi!”
“Ha ha! Chúng ta đang chờ đây!”
“Công phá lô cốt này? Hắn đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày! Nếu hắn có thể lên tường thành là tốt nhất! Bọn ta sẽ chém vụn hắn, lấy làm đồ nhắm!”
“Ta xí trước quả tim hắn! Hừ hừ! Có một mình cũng dám khiêu chiến cả Sơn Lão ám sát đoàn? Đúng là chán sống rồi mà!”
“…”
“…”
Không ai cho rằng, bằng vào sức một mình Triệu Thụy, có thể công phá được cái lô cốt vững như thành đồng này.
Bởi vì, khi tòa lô cốt này mới kiến tạo, đã được thiết lập trận pháp phòng ngự trùng trùng để gia cố.
Không chỉ như vậy, bên trong lô cốt còn có trận pháp công kích cường đại hơn.
Một khi khởi động, đừng nói một người, cho dù mười vạn người cũng bị đập cho tan tành tro bụi trong khoảnh khắc.
Muốn đột phá chính diện, cơ hồ không có bất cứ khả năng nào!
Triệu Thụy nghe đám sát thủ của Sơn Lão ám sát đoàn giễu cợt mình ác như vậy, trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh, từ từ nói: “Vậy bây giờ ta công phá lô cốt của các ngươi cho các ngươi coi nè!”
Nói xong, hắn nắm chỉ quyết, thả Đệ nhị nguyên thần ra.
Đệ nhị nguyên thần vừa từ đan điền ra liền to lớn lên, sau cùng ảo hóa thành một ma thần cao mười mấy mét lấp lánh ngân quang!
Triệu Thụy triển khai thân hình, lấy Thị Huyết ma đao cho Đệ nhị nguyên thần rồi bay lên đỉnh đầu của Đệ nhị nguyên thần, chỉ ra phía trước, hạ lệnh: “Công phá cửa thành!”
Đệ nhị nguyên thần ngẩng cái đầu to lớn, phát ra một tiếng gầm rung trời, uy thế khủng bố từ trên người nó tán phát ra, khuếch tán ra xa vô tận.
Sau đó hai tay Đệ nhị nguyên thần nắm chắc Thị Huyết ma đao, hung hăng chém tới cửa thành!
Cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy.
Huyết sắc quang nhận chói mắt từ trên Thị Huyết ma đao bùng ra, mang theo tiếng phá không chói tai, nặng nề bắn lên cửa thành bằng thép.
Trong chớp mắt khi huyết sắc quang nhận tiếp xúc với cửa thành, những pháp trận trên cửa thành đột nhiên khởi động, quang mang màu trắng bao phủ cả cửa thành.
“Ầm!”
Tiếng va chạm to lớn vang lên muốn điếc tai.
Sóng xung kích cường đại làm những tảng nham thạch gần cửa thành vỡ nát hết cả.
Sóng khí cuốn cát bụi lên cao mấy chục mét, che hết tầm nhìn của mọi