Năm tên đệ tử Thục Sơn đang thấp thỏm ở đó, Lý Lăng Phong đã hàn huyên với Huyền Linh đại sư xong.
Ông ta quay lại, quét mắt nhìn năm người, quở trách: “Mấy người các ngươi vẫn là Thục Sơn đệ tử của ta, lại vô lễ với Huyền Linh đại sư như vậy, những gì bình thường ta dạy dỗ các ngươi đều quẳng đi đâu hết rồi? Các ngươi nhìn lại mình coi, vừa rồi giống thứ gì? Mỗi người đều ngạo mạn ngang ngược, trong mắt không người, làm gì có nửa điểm khí độ của danh môn đại phái?”
Tuy ngữ khí của Lý Lăng Phong vẫn coi như là ôn hòa, nhưng ý trách cứ đã lộ ra không sót chút nào.
Năm tên Thục Sơn đệ tử đó vừa nghe, đều không khỏi hoảng lên, Thục Sơn Kiếm Phái quy củ sâm nghiêm, một khi phạm phải, xử phạt sẽ hết sức nghiêm khắc.
Bọn chúng vội vàng đau khổ cầu khẩn Lý Lăng Phong: “Chưởng giáo, chúng con biết lỗi rồi, vẫn xin ngài khai ân, tha chúng con một lần.”
Lý Lăng Phong nghiêm sắc mặt, hừ một tiếng, phất tay áo nói: “Các ngươi cầu tình ta không ăn thua, phải được Huyền Linh đại sư chịu tha cho các ngươi mới được.”
Năm tên Thục Sơn đệ tử vội vàng xoay người, xin lỗi năn nỉ Huyền Linh đại sư, hi vọng Huyền Linh đại sư có thể tha cho chúng một lần.
Huyền Linh đại sư ở tu chân giới đức cao vọng trọng, tự nhiên không tiện so đo quá nhiều với đám hậu bối.
Lại nói, những Thục Sơn đệ tử này cũng là môn hạ của Lý Lăng Phong, càng không tiện truy cứu tới cùng.
Thế là, ông ta cười cười nói: “Lăng Phong, ngươi cũng không cần xử phạt mấy tên đệ tử này, kẻ không biết không có tội.
Bọn chúng đã nhận lỗi như vậy, thì bỏ qua thôi.”
Lý Lăng Phong vốn có ý cảnh cáo, nhưng thấy Huyền Linh đại sư cầu tình, cũng không tiện làm mất thể diện Huyền Linh đại sư, bèn quở trách mấy tên đệ tử: “Huyền Linh đại sư đã cầu tình cho các ngươi, vậy tạm thời tha cho các ngươi.
Bất quá, lần sau nếu tái phạm, tuyệt đối không tha, biết chưa?”
Năm tên Thục Sơn đệ tử vội vàng cúi đầu, luôn miệng cảm tạ, đồng thời hứa không dám tái phạm.
“Xong việc rồi, các ngươi lui đi.” Lý Lăng Phong phân phó một câu, năm tên Thục Sơn đệ tử như được đại xá, luôn miệng cảm ơn, nhanh chóng lui đi.
“Hừ, bỏ qua cho mấy tiểu tử này như vậy, không khỏi quá tiện nghi cho chúng rồi.
Nếu như rơi vào tay ta, không dày vò chúng một trận không được.” Đôn Triệt dường như không hài lòng lắm với kết quả này, trong miệng lầm bầm.
Lý Lăng Phong thấy Đôn Triệt thật thà, chỉ cười một cái, cũng không so đo.
Lý Lăng Phong dẫn ba người tiến vào Kim Liên điện.
Kim Liên điện chia làm tiền điện và hậu điện.
Tiền điện là trung khu của Thục Sơn Kiếm Phái, nơi Lý Lăng Phong xử lý chính sự.
Tiền điện chiếm diện tích rộng lớn, trong điện thỉnh thoảng có Thục Sơn đệ tử, trưởng lão đi đi lại lại, vào vào ra ra.
Vừa thấy Lý Lăng Phong, những môn nhân này ào ào hành lễ với Lý Lăng Phong, không dám có nửa phần bất kính.
Mà Lý Lăng Phong hơi hơi gật đầu, coi như hồi lễ.
Xuyên qua tiền điện, đi tới hậu điện.
Hậu điện là chỗ ở của Lý Lăng Phong, cũng là nơi ở của một số đệ tử Thục Sơn công tác trong Kim Liên điện.
Tuy diện tích nhỏ hơn rất nhiều, bất quá phong cảnh hết sức mĩ lệ, mở cửa sổ ra là có thể thấy rừng cây xanh biếc khắp núi, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Lý Lăng Phong mời ba người tiến vào thư phòng của mình, lập tức có tiểu đồng dâng trà lên.
Lý Lăng Phong uống mấy ngụm trà, nhắp nhắp môi, sau đó tán chuyện với Huyền Linh đại sư, đề tài từ từ chuyển đến trên người Triệu Thụy.
“Triệu Thụy, ta nghe Huyền Linh đại sư nói, thời gian ngươi tiến vào tu chân giới cực ngắn, nhưng rốt cuộc ngắn bao nhiêu, lại không có gì rõ ràng.
Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi từ khi bắt đầu tu luyện tới hiện tại, rốt cuộc thời gian bao lâu không?”
Triệu Thụy nhìn chén trà bằng sứ men xanh, từ từ xoay chuyển, trong lòng cân nhắc xem có nên nói thật không.
Hắn tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết tới nay, chẳng qua chỉ có mấy năm ngắn ngủi, nếu tiết lộ thời gian ra, không khỏi quá kinh thế hãi tục.
Thế nhưng, nếu như không nói thật, làm giả thời gian lung tung, trong lúc vội vã, chỉ sợ sẽ lộ tẩy.
Dẫu sao, Huyền Linh đại sư ở bên cạnh hắn, cũng tương đối hiểu rõ về hắn.
Triệu Thụy đang do dự, Lý Lăng Phong như nhìn thấu sự băn khoăn của hắn, mỉm cười nói: “Triệu Thụy đạo hữu, ngươi cứ việc nói thật đi, Lý Lăng Phong ta không phải người nhiều chuyện nói lung tung, sẽ không đi tuyên truyền khắp nơi đâu, chỉ là trong lòng thật sự hiếu kì mà thôi.
Nếu như Triệu Thụy đạo hữu thật sự không tiện nói thì cũng không sao cả, ta không hỏi nữa.”
Lý Lăng Phong nói như vậy, Triệu Thụy lại hơi bối rối, nếu cứ che giấu nữa, không khỏi tỏ ra quá hẹp hòi rồi, bèn nói thật: “Đại khái khoảng vài năm thôi.”
“Cái gì? Vài năm!” Khuôn mặt điềm tĩnh của Lý Lăng Phong lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, cho rằng mình nghe lầm.
Không chỉ Lý Lăng Phong, Huyền Linh đại sư cũng nghĩ như thế, thăm dò hỏi: “Triệu Thụy đạo hữu, ngươi tu luyện tới Độ Kiếp kì cảnh giới, tốn mấy trăm năm hay là… mấy năm?”
“Mấy năm!” Triệu Thụy hết sức khẳng định đáp.
Ly trà trong tay Lý Lăng Phong rung một cái, nước trà rơi xuống bàn, nhưng ông hoàn toàn không phát giác ra.
Mấy năm thời gian đã tu luyện tới Độ Kiếp kì cảnh giới!
Chuyện này làm sao có thể!
Đây đúng là so với truyền thuyết còn truyền thuyết hơn!
Con đường tu chân đầy gian nan hiểm trở, cho dù là người thiên tư thông dĩnh, căn cốt kì giai, muốn tu luyện có thành quả, ít nhất cũng phải tốn hơn ngàn năm thời gian mới có thể.
Nếu như muốn phi thăng thành tiên, vậy trừ tư chất của con người ra, còn phải dựa vào vận khí mới được.
Nếu như có thể trong vài ngàn năm tu luyện thành tiên, vậy đúng là thần tốc rồi.
Cũng chính vì như vậy, từ xưa tới nay, người tu chân ít, người có thể tu luyện thành tiên đã ít lại càng ít.
Lý Lăng Phong hắn được khen là tu chân giả có thiên phú nhất trong tu chân giới, tu luyện tới Độ Kiếp kì cảnh giới cũng phải tốn hơn ngàn năm, tu luyện tới Đại Thừa kì, lại tốn thêm năm sáu trăm năm nữa.
Cho dù như vậy, tốc độ tu luyện của ông trong mắt những tu chân giả khác cũng đủ gọi là thần tốc rồi.
Triệu Thụy lại nói, hắn tu luyện tới Độ Kiếp kì, mới tốn có vài năm ngắn ngủi!
Đối với tu chân giả mà nói, vài năm thời gian đúng là không khác gì với chợp mắt một giấc.
Nhưng chính trong mấy năm ngắn ngủi đó, Triệu Thụy đã