“Tốt!”
Triệu Thụy nghĩ cũng không thèm nghĩ, đáp ứng ngay.
Cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này, khiến hắn có thể dò xét một lần thực lực của đỉnh phong cường giả rốt cuộc cường hoành tới mức độ nào.
Lỡ mất lần này, chỉ sợ lần tới sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Huyền Linh đại sư cười nói: “Lăng Phong bình thường không quá tranh đấu với người, ta đã rất lâu chưa thấy ngươi động thủ rồi, Triệu Thụy đạo hữu, nhờ phúc của ngươi, hôm nay ta mới được thỏa mắt.”
Đôn Triệt xưa nay thích náo nhiệt, thấy Triệu Thụy và Lý Lăng Phong muốn đấu phép, cũng tỏ ra tương đối cao hứng.
“Hai người các ngươi đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.” Triệu Thụy âm thầm liếc mắt.
Lý Lăng Phong mỉm cười, mũi chân nhấn trên mặt đất một cái, cả người từ từ bay lên, lơ lửng trên không
Triệu Thụy cũng đề khởi một hơi chân khí, sau đó di chuyển ngang mấy trăm mét, giữ một khoảng cách nhất định với Lý Lăng Phong.
Hắn vừa lên tới trên không, khí thế của Lý Lăng Phong đột nhiên thay đổi!
Vốn khí tức của Lý Lăng Phong ôn hòa có lộ vẻ uy nghiêm, nhưng hết sức nội liễm, khiến người ta kính sợ nhưng cũng khiến người ta thân cận.
Nhưng bây giờ, trên thân hắn lại tán phát ra khí thế cực kì lăng lệ, giống như từng thanh kiếm bén bắn ra bốn phương tám hướng.
Không chỉ như vậy, trong cơ thể Lý Lăng Phong bắt đầ tán phát qua quang mang mờ mờ màu trắng, quang mang đó càng lúc càng chói mắt, sau cùng khiến hắn đúng là không dám nhìn thẳng!
Từ xa nhìn lại, cả người giống như một thanh thần kiếm tuốt vỏ, đứng giữa trời đất, không ai dám đối đầu trực diện với phong mang của ông ta!
Gió nhẹ vốn thổi từ từ, dưới sự lôi kéo của khí thế Lý Lăng Phong, bắt đầu trở nên gấp rút, hơn nữa càng lúc càng gấp, sau cùng trở thành cuồng phong gào rít, xông xáo lung tung trên không không chút cố kị.
Mây đen dày đặc dưới sự thúc đẩy của cuồng phong, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, giống như hàng vạn con ngựa phi nước đại, che phủ cả bầu trời.
Ánh nắng mặt trời bị chặn ở ngoài tầng mây như chì, chỉ có vài tia cực ít khó khăn lách vào, tăng thêm chút ánh sáng mỏng manh cho Thục Sơn.
Giừa trời đất đầy sát ý băng lãnh, chọc vào xương cốt.
“A? Đây là chuyện gì vậy?”
“Sao bầu trời đột nhiên đen thui vậy?”
“Khí thế thật khủng bố! Sát ý thật nồng nặc! Ai tán phát khí thế khủng bố như vậy, hơn nữa còn ở Thục Sơn?”
“Chẳng lẽ…”
“…”
“…”
Môn nhân Thục Sơn ở xa cảm nhận được sát ý khủng bố của Lý Lăng Phong tán phát ra, không khỏi sợ hãi trong lòng, vừa bàn tán, vừa ngự phi kiếm từ chỗ ở của mình bay ra, tìm nguồn gốc của sát ý.
Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy, ở đỉnh cao nhất của Thục Sơn, một quang kiếm sáng chói vô cùng, đang tán phát sát ý ngất trời ra ngoài!
“Chưởng giáo! Không ngờ lại là chưởng giáo!” Thục Sơn đệ tử thấy một màn này, không khỏi trợn tròn mắt, giật mình kinh hô.
Cũng chẳng trách bọn họ giật mình như vậy.
Bởi vì, Lý Lăng Phong thân là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, đã một thời gian rất dài không tự mình động thủ với người khác, ngoại trừ tam đại đỉnh phong cường giả còn lại, những người khác không đủ tư cách để Lý Lăng Phong ra tay.
Đến những Thục Sơn đệ tử cũng không biết tu vi của chưởng giáo Lý Lăng Phong rốt cuộc cường hoành tới cảnh giới gì.
Thế nhưng bây giờ, Lý Lăng Phong đột nhiên tán phát ra khí thế cường đại như vậy, đây là dấu hiệu cho thấy ông ta sẽ toàn lực xuất thủ!
“Rốt cuộc là ai đáng để cho chưởng giáo ra tay? Xem khí thế của chưởng giáo sư tôn, dường như còn thi triển toàn lực!”
Một giọng âm âm nhu nhu từ phía sau những đệ tử Thục Sơn truyền ra.
Đám Thục Sơn đệ tử quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nam tử xinh đẹp âm nhu, cưỡi một phi kiếm màu đỏ lửa, đang lơ lửng phía sau mọi người.
“Kinh Nhạn sư huynh!”
“Lý Kinh Nhạn sư huynh! Ngài tới rồi à!”
“…”
“…”
Đám Thục Sơn đệ tử vừa thấy người này, nhao nhao hành lễ, tỏ ra thập phần cung kính.
Lý Kinh Nhạn tùy ý gật gật đầu, đưa ánh mắt hướng về phía đỉnh cao nhất của Thục Sơn, sau đó lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
Bất quá, đám Thục Sơn đệ tử đều không thể trả lời được.
“Có phải là đánh nhau với lão già Huyền Linh không?” Lý Kinh Nhạn cau mày, nhưng hắn cảm thấy, khả năng của chuyện này không lớn.
Bởi vì, Huyền Linh và chưởng giáo là bạn tốt nhiều năm, hẳn không có khả năng đánh nhau mới phải.
Lý Kinh Nhạn nghĩ đi nghĩ lại, thôi động phi kiếm, bay về phía Lý Lăng Phong, chuẩn bị tìm hiểu cho rõ.
Những Thục Sơn đệ tử đó đã muốn đi coi, chỉ là khiếp sợ khí thế cường đại của chưởng giáo, không dám lại gần.
Bây giờ có người dẫn đầu, tự nhiên vội vàng bám theo sau.
Mấy trăm Thục Sơn đệ tử cưỡi phi kiếm bay về phía trước một đoạn cự li ngắn liền không tiến lên được nữa.
Khí thế từ trên người Lý Lăng Phong tán phát ra thực quá lăng lệ, giống như vô số lưỡi kiếm bén nhọn, khiến bọn họ cơ hồ khó hít thở!
Những Thục Sơn đệ tử này còn cách rất xa đã không cách nào chịu nổi khí thế cường đại của Lý Lăng Phong tán phát ra.
Vậy áp lực đối với Triệu Thụy đang đối mặt với Lý Lăng Phong càng lớn hơn nữa!
Hắn cảm thấy uy thế cường đại do Lý Lăng Phong hình thành giống như lợi kiếm vô hình, chi chít bắn về phía mình, hết đợt này đến đợt khác, vô cùng vô tận.
Hắn tuy toàn lực kháng cự, nhưng những lợi kiếm vô hình này vẫn đâm xuyên qua tầng phòng ngự của hắn, đâm vào khiến toàn thân hắn phát đau từng trận.
Đây chẳng lẽ là lực lượng của đỉnh phong cường giả!
Triệu Thụy tuy vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy chấn động sâu sắc.
Phải biết, hắn đã tiến vào cảnh giới Độ Kiếp kì, còn chiến thắng Hoa Dương Chân Quân, ở tu chân giới này, đã tính là cường giả nhất lưu rồi.
Thế nhưng, đối mặt với khí thế của Lý Lăng Phong tán phát ra, hắn vẫn cảm thấy cật lực như vậy!
Vậy Lý Lăng Phong toàn lực ra tay, hắn có thể ngăn cản được mấy chiêu?
Tuy đối mặt với áp lực cực kì cường đại, nhưng Triệu Thụy tịnh không bỏ qua nhận thua, tính cách hắn phải vượt lên khó khăn, gặp kẻ mạnh càng phải mạnh hơn.
Xòe năm ngón tay ra, Cửu Tiêu Lôi Đình thương từ trong Càn Khôn giới chỉ bay ra, xuất hiện trong tay hắn.
Hắn múa thần thương một cái, thấp giọng quát một tiếng: “Tử Điện Lôi Long!”
Từng luồng sét tím theo thân thương tuôn ra mũi thương, hình thành một con tử sắc điện long to lớn, gào rít bổ tới Lý Lăng Phong.
Lý Lăng Phong cười nhạt một tiếng, khép hai ngón tay lại, từ từ chỉ vào Triệu Thụy.
Một luồng kiếm quang to lớn rực rỡ vô cùng bỗng sáng lên, nhuộm cả bầu trời thành một màu trắng chói mắt.
Trên không, tầng mây màu đen bị kiếm quang ảnh hưởng, trong chớp mắt bị xé thành hai nửa!
Ánh mặt trời màu vàng kim thừa cơ từ khe hở lách vào.
Tốc độ của một kiếm này nhanh như vậy, nhanh tới mức Triệu Thụy chưa kịp phản ứng, kiếm quang chói mắt đã chém Tử Điện Lôi Long thành mảnh vụn, đồng thời bắn tới trước mắt hắn!
Triệu Thụy biến sắc mặt, một kiếm tùy ý của Lý Lăng Phong, không ngờ lại phá pháp thuật của hắn, hắn đương nhiên biết uy lực của một kiếm này cường đại tới đâu.
Nếu bị một kiếm này chém trúng, hắn hoàn toàn giống như Tử Điện Lôi Long, chớp mắt chia thành hai nửa!
Xem ra, Lý Lăng Phong tịnh không lưu thủ, mà quyết tâm toàn lực ứng phó!
Triệu Thụy vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, tránh né trong đường tơ kẽ tóc.
Quang kiếm to lớn bắn qua chỗ hắn vừa đứng, chém lên một ngọn núi lơ lửng phía sau hắn.
Một tiếng “xẹt” nhẹ vang lên, quang kiếm đâm xuyên qua ngọn núi lơ lửng ấy, ngọn núi lơ lửng cao tới trăm mét ấy trong chớp mắt bị chém thành hai nửa, dễ dàng như cắt lụa vậy.
Sau lưng Triệu Thụy không khỏi hơi toát mồ hôi lạnh.
Hắn phải toàn lực ứng phó, nếu không lần tiếp theo biến thành hai nửa chính là bản thân hắn.
“Thuấn gian di động? Không ngờ ngươi lại còn biết loại pháp thuật viễn cổ đã thất truyền này, thật khiến người ta kinh ngạc!” Lý Lăng Phong dường như cảm thấy hơi bất ngờ “Bất quá, thuật thuấn di này của ngươi vẫn còn một số lỗi, nắm bắt tịnh không hoàn mĩ.
Lần tiếp theo sẽ không chạy thoát được rồi.”
Ông ta vừa nói xong, ngón tay liền điểm nhẹ.
Quang kiếm màu trắng thứ hai đã từ trong tay ông ta bắn ra, bắn thẳng vào Triệu Thụy!
Triệu Thụy lại thi triển thuấn di, tiến hành tránh né.
Thế