"Quái vật!"
Trong đầu Trương Hân lướt qua một cái ý nghĩ.
Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao Mã Viên có thể thoát khỏi nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt, tại sao có thể ở dưới thiên la địa võng của cảnh sát mà vẫn có thể giết hơn ba mươi cảnh sát viên truy bắt để tiếp tục trốn chạy, thì ra thực lực của Mã Viên không ngờ đã gần đến mức đao thương bất nhập rồi!
Mã Viên nhìn chòng chọc vào Trương Hân, ánh mắt lấp lóe những tia sắc đỏ khát máu.
"Mày vậy mà đã làm cho tao bị thương, làm cho tao chảy nhiều máu đến thế này!!" Âm thanh lục khục trong cổ họng của gã nghe như tiếng gầm gừ trầm thấp của một loài ác lang, "tao phải cắn cái cổ trắng nõn của mày, uống cạn máu mày để đền bù tổn thất cho tao!"
Cho dù trước đến giờ vẫn luôn trấn tĩnh tự nhiên, nghe xong lời này, sắc mặt Trương Hân cũng không khỏi trắng bệch.
Đạn ở trong súng của cô đã bắn hết, đối mặt với cường giả hung bạo tàn khốc như Mã Viên này cô thật sự khó có thể chống cự được.
Cắn chặt răng, cô thủ một bộ thế phòng ngự, cho dù đến thời khắc cuối cùng, cô cũng không muốn từ bỏ hy vọng, cố gắng chiến đấu đến cùng.
Mã Viên khẩy cười khinh miệt, hàm răng lởm chởm nhọn hoắc trong con hẻm tối trông đặc biệt quỷ dị.
Bên ngoài hẻm, tiếng còi huýt chói tai pha lẫn với tiếng bước chân hỗn độn vang đến.
Đó là tiếng của cảnh sát ở gần đó sau khi nghe thấy tiếng súng chạy đến vang lên.
Trương Hân trong lòng mừng rỡ.
Có lẽ cô vẫn còn hy vọng sống sót.
Nhưng gã Mã Viên đang phẫn nộ lại không sẵn lòng cho cô một cơ hội.
Song cước của gã đạp đất, nhảy vọt lên cao, song trảo như móc câu mang theo uy thế ác liệt tiếp tục bổ về phía Trương Hân.
Trương Hân quăng khẩu súng vốn không còn chút đạn về phía Mã Viên, rồi lập tức lộn về phía sau, chỉ hy vọng mình có thể tránh được một kích này.
Ở thời điểm này, thời gian chính là tính mạng, mỗi một giây được trì hoãn là thêm một giây cho hy vọng sinh tồn của cô.
Bất luận là phản ứng hoặc động tác của Trương Hân cũng đều có thể gọi là cực kỳ nhanh nhẹn.
Song tốc độ của Mã Viên so với dự liệu của cô còn phải nhanh hơn rất nhiều, cơ hồ trong chớp mắt đã bổ đến lưng cô.
Trương Hân chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tim cô đã sớm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô có thể cảm thấy rõ ràng hàn khí phát ra từ những móng vuốt bén nhọn của Mã Viên đã xuyên thấu qua cảnh phục của cô, đâm vào da thịt!
"Hết rồi!"
Trương Hân trong lòng chán nản, nghĩ mình đã không thể tránh khỏi cái kiếp nạn này.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, xé toang bóng đêm.
Thân thể của Mã Viên ở trên không chợt rung lên, hự một tiếng đau đớn.
Gã đã bị bắn bị thương!
Mặc dù đã đạt tới đỉnh của tiên thiên nhị cấp cổ võ giả, sắp trở thành tiên thiên tam cấp cổ võ giả, nhưng dù gì gã vẫn chưa vượt qua được cái cảnh giới đó.
Thân thể của gã vẫn chưa đủ cứng đến mức có thể hoàn toàn chống đỡ được súng đạn.
Dĩ nhiên, với thực lực của mình, gã vẫn có đủ thời gian để giết chết Trương Hân.
Song, nó sẽ có thể khiến cho gã lâm vào sự vây công của cảnh sát, đối với gã mà nói điều này sẽ tương đối là bất lợi.
Gã thâm nhập vào Đông An là có mục đích khác quan trọng hơn, không tội gì ở lại nơi này dây dưa với cảnh sát.
Mắt không cam lòng nhìn chòng chọc vào Trương Hân, Mã Viên buông tha con mồi trong tay, nhanh chóng thối lui về phía sau, như một con đại bàng dễ dàng phóng qua bước tường cao mấy mét, biến mất vào trong bóng đêm.
Trương Hân thở hổn hển, lập tức cố gắng trấn tĩnh cả cơ thể lẫn thần kinh lại, cảm thấy cả người không chút sức lực, gần như hư thoát, cảnh phục cũng bị mồ hôi lạnh thấm cho ướt đẫm.
Tình huống vừa rồi thật có thể gọi là nghìn cân treo sợi tóc, một chân bước