"Chắc là vậy." Triệu Thụy nhún vai.
Dù sao thì kẻ đã giết chết Mã Viên chính là hắn, hắn không thể làm ra cái bộ dạng khâm phục bản thân được, làm vậy thì khó coi quá(*).
"Cậu đó, chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình thì bất cứ thứ gì cũng thờ ơ hết." Tôn Tiểu Lan yêu kiều lườm hắn, cảm thấy cái bộ dạng này của hắn thật là đáng ghét.
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Tôn Tiểu Lan bỗng nhiên reo lên.
Vừa lấy chiếc điện thoại ra liếc sơ qua, sắc mặt Tiểu Lan không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, không bắt máy mà tắt nó luôn.(**)
"Có chuyện gì vậy?" Thấy cô có biểu hiện kỳ lạ, Triệu Thụy bèn dò hỏi.
Tôn Tiểu Lan khẽ nhíu cặp mày dài, trả lời: "Chỉ là một kẻ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ỷ vào gia thế của bản thân nên ngạo mạn vô cùng.
Có một lần ngẫu nhiên chị gặp mặt hắn, kết quả hắn cứ luôn đòi mời chị đi chơi, thây kệ hắn đi."
"Chị Tiểu Lan thật được săn đón nha!" Triệu Thụy giễu.
Từ bé, Tôn Tiểu Lan đã có không ít kẻ theo đuổi, nhưng ngoại trừ hắn ra vẫn chưa từng thấy cô thân cận với người nào, thành thử Triệu Thụy cũng không để tâm lắm.
"Cái loại săn đón này, không có thì tốt hơn(1)." Tôn Tiểu Lan phớt lờ, "được rồi, tiểu Thụy, có chuyện muốn nói với cậu.
Nhà chị rất có thể sẽ dọn về khu chung cư cũ.
Tiểu Thụy, bọn mình sau này lại phải làm hàng xóm rồi."
"A? Vì sao vậy? Bọn chị không phải dọn đến chỗ mới chưa được bao lâu sao?" Triệu Thụy cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Tôn Tiểu Lan vuốt mái tóc đen được buông xõa, rồi gải thích: "Căn nhà mới mặc dù không tệ, nhưng cách xa chỗ làm của cha chị, có chút bất tiện.
Quan trọng hơn là mọi người ở đó tầng trên tầng dưới đều không biết nhau, cũng không qua lại với nhau.
Không giống như khu chung cư của bọn mình mọi người đều quen mặt nhau, không có gì làm có thể túm tụm lại tán gẫu, hay đánh bài này nọ.
Mẹ chị đã nghỉ hưu, ở nhà có một mình, không chịu được sự tịch mịch nên khăng khăng phải dọn về lại.
Cha chị cũng không có biện pháp, đành phải để căn đó lại làm của hồi môn cho chị sau này."
"Hay quá! Chào mừng chị Tiểu Lan đã trở về." Triệu Thụy cười nói, trong lòng thầm nghĩ xem ra mình cũng nên dọn khỏi Sơn Thủy Nhã Uyển mà về rồi.
Biệt thự trong Sơn Thủy Nhã Uyển xa hoa thoải mái, song hắn thực sự không hề có chút lưu luyến.
Bởi vì từ trước đến giờ, hắn vẫn chỉ xem nó như là một nơi để tu luyện, không hề có cái cảm giác thân thuộc như ở nhà.
Ngược lại căn nhà cũ dẫu có hơi cũ kỹ, nhưng nơi đó đã lưu lại ký ức của hai mươi năm trưởng thành.
Hơn nữa, cả nhà Tôn Tiểu Lan lại sẽ dọn về ở đối diện khiến cho hắn cảm thấy sẽ ấm áp hơn nhiều so với ở lại biệt thự ở Sơn Thủy Nhã Uyển.
Hắn suy tính, sau này muốn tu luyện vẫn có thể đến Sơn Thủy Nhã Uyển, nếu như không tu luyện thì lại trở về khu chung cư.
Tôn Tiểu Lan chợt như nhớ đến chuyện gì, liền hỏi: "Đúng rồi tiểu Thụy, cậu có mấy lớp buổi chiều?"
"Chỉ có một lớp, sao vậy?"
"Vậy sau khi học xong hãy đi giúp chị dọn dẹp nhà cửa đi, cũng đã không ở một khoảng thời gian, sợ là có không ít bụi bặm.
Chị cần phải quét dọn trước khi cha mẹ dọn về."
"Được." Triệu Thụy không chút do dự liền đáp ứng.
"Biết Triệu Thụy là tốt nhất, sẽ không cự tuyệt mà!" Tôn Tiểu Lan khẽ cười, hàm răng trắng ngần hòa cùng với cặp môi đỏ hồng kiều diễm.
Kết thúc lớp buổi chiều xong, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan liền trở về khu chung cư cũ, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị cho đợt dọn nhà.
Do không ở một khoảng thời gian, căn hộ đã bám đầy bụi bặm.
Hai người mất cả mấy tiếng đồng