Triệu Thụy trong lòng cảm thấy có chút bất ngờ, không nghĩ tới tộc trưởng của Vân gia tộc đã không lộ diện mấy năm như vậy cũng bị kinh động
Hắn đột nhiên ý thức được đêm qua mình giết Tra Nãi Văn sợ rằng đã là cho bên ngoài nổi sóng to gió lớn, bởi vậy ngay cả Vân Hùng cũng không thể không tự mình ra mặt mới có thể ổn định được cục diện.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng trên mặt hắn vẫn là một vẻ lạnh nhạt: “Điều này tôi biết, sáng hôm nay mua báo ngay tiêu đề của báo đã là cái tin này rồi.
Nhưng mà với tôi tựa hồ không có quan hệ nhiều lắm nên cũng không để ý.
”
“Thật không?” Vân Phi giảo hoạt cười “Tôi lại nghe nói, mấy người lúc trước hình như có chút cừu oán a!”
Triệu Thụy hiện tại đã có thể khẳng định Vân Phi đã hoài nghi thân phận của mình, lời nói và hành động lại càng cẩn thận, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Người có có cừu oán với Tra Nãi Văn quá nhiều, cộng thêm tôi cũng chẳng sao.
”
“Kể cũng phải.
” Vân Phi gật gật đầu như tán thành lời của hắn, đột nhiên lại bất thình lình nói: “Chỉ là trong lòng tôi cảm thấy có chút kỳ quái, vừa mới điện thoại cho anh tiết lộ hành tung của Tra Nãi Văn, kết quả là buổi tối hắn bị người ta giết chết, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ!”
“Trên đời luôn luôn có chuyện vừa khéo như vậy.
” Triệu Thụy cười nhẹ nói.
Vân Phi cũng chẳng phản đối, chỉ là mở đôi mắt thật to nhìn tới lui trên mặt hắn, trong lòng suy nghĩ không ngớt.
Từ mấy tháng trước nàng đã mơ hồ cảm giác được bên trong trường học có cổ võ giả tồn tại, bởi vậy đều cố gắng tìm kiếm nhưng thủy chung không có được đầu mối nào có ích.
Cho đến khi đêm qua Tra Nãi Văn bị người ta giết chết nàng mới đột nhiên phát giác cái vị thần bí võ giả đó liệu có phải chính là Triệu Thụy bên cạnh mình hay không?
Nàng đem những sự kiện kỳ quái phát sinh lúc trước, trong đầu nghĩ qua một lần, mơ hồ cảm giác được rất có khả năng này cho nên sáng sớm đã đến trường học để dò xét xem.
Nhưng mà dò xét hơn nửa ngày cũng không có từ miệng Triệu Thụy tìm ra được gì cả, thậm chí trên mặt Triệu Thụy nàng cũng chẳng tìm ra được điều gì đó khác thường.
“Chẳng lẽ là mình đa nghi quá?“
Vân Phi cắn môi suy nghĩ.
Triệu Thụy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc của Vân Phi thấy có chút buồn cười: “Cô hôm nay tới tìm tôi chính là muốn hỏi cái chuyện này à?”
“Đúng.
” Vân Phi có chút thất thần gật đầu nhưng lập tức phát giác mình đã lỡ miệng, vội vàng lắc đầu phủ nhận “Đương nhiên không phải, em chỉ là muốn gặp anh không thể chờ được nên đã chạy tới, hy vọng có thể thấy mặt anh.
”
“Phải vậy không?”
Nụ cười trên mặt Triệu Thụy càng thâm thúy, hắn đột nhiên phát hiện nguyên lai bản lãnh mồm miệng của Vân Phi cũng rất mau lẹ, không kém chút nào so với mồm miệng của mấy vị thầy tướng cả.
“Quan hệ của chúng ta lúc nào lại trở nên thân mật vậy?” Hắn dùng một loại ngữ khí trêu trọc nói, đồng tới khom người sát mặt tới Vân Phi, nhìn thật sâu vào mắt nàng.
Vân Phi cảm thấy trên người hắn tràn đầy mị lực nam tính, không biết làm thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ ửng lên, trái tim cũng không chịu kém, đập lên thình thịch.
Nàng không quen khi nam sinh tới sát gần như vậy, rồi lại hy vọng Triệu Thụy lại tới gần nàng thêm một chút.
Nàng vẫn hoài niệm cái cảm giác lúc trước Triệu Thụy cứu nàng đã đem nàng ôm vào trong lòng.
Hai bàn tay nhỏ bé của Vân Phi không ngừng vân vê góc áo, hơi ngượng ngùng cúi đầu, mang một bộ dáng của tiểu nhi nữ.
Còn ở đằng sau, mấy tên vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng cũng giật mình thiếu chút nữa là rơi cằm xuống dưới đất.
Không ai ngờ được Vân gia đại tiểu thư bình thường giảo hoạt như tiểu hồ ly, hung hãn như tiểu lão hổ đột nhiên lại thu móng vuốt, biến thành một con mèo nhỏ ôn thuận như vậy.
Nếu như không phải tận mắt thấy thì không ai có thể tin được.
Qua một lúc mới có người tỉnh ra, nhớ đến chức trách của mình vội vàng lên tiếng cắt đứt không khí ái muội này của hai người.
“Này, xin hãy giữ khoảng cách với tiểu thư của chúng tôi.
”
Triệu Thụy nhìn hắn một cái, nhún vai rồi đứng thẳng lại.
Vân Phi trong lòng nhất thời cảm thấy mất mát, u oán liếc Triệu Thụy một cái, sau đó quay đầu lại đổi thành thần sắc tức giận hung hăng trừng mắt nhìn tên vệ sĩ, trách hắn đã xen vào việc của người khác, lòng thầm quyết định sau này trở về nhất định phải quan sát tên gia hỏa này thật tốt.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi học trước đây.
” Triệu Thụy nhìn thấy bộ dạng này của nàng không khỏi cười cười nói một câu.
Vân Phi cũng không còn lý do gì ngăn trở chỉ có thể lặng yên gật đầu.
Triệu Thụy rất dứt khoát xoay người bước về phòng học.
Vân Phi nhìn bóng lưng hắn trong lòng xoay chuyển liên tục, vẫn cảm giác trên người Triệu Thụy tựa hồ ẩn tàng rất nhiều bí mật, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào để thăm dò.
Lắc đầu có chút phiền não, nàng cảm thấy có nên đem sự hoài nghi của mình nói với ông nội một câu không.
Dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ, nàng trở lại biệt thự trong Vân gia đại viện.
Vừa vào cửa đã thấy một vị lão nhân đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt cương nghị, trong uy nghiêm lại lộ ra bá khí, đang ngồi tại vị trí cao nhất trong đại sảnh truyền lệnh.
Vân lão quản gia cung kính khoanh tay đứng bên cạnh lão.
Những nhân vật cao tầng còn lại của Vân