Vân Hùng làm việc luôn mạnh mẽ quyết đoán, đã quyết định gặp Triệu Thụy quá trưa hôm đó lão liền sai người tới đại học Đông Lăng bí mật mời Triệu Thụy tới.
Triệu Thụy nhận được lời mời của Vân Hùng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cho rằng điều này hợp tình hợp lý, bởi vì Vân Phi chắc chắn là đem nghi ngờ trong lòng nàng nói với Vân Hùng.
Triệu Thụy trong lòng hiểu rõ Vân gia một khi đã sinh nghi đối với mình khẳng định là sẽ tiến hành điều tra trên quy mô lớn.
Lấy thực lực của Vân gia nếu muốn điều tra tư liệu về bối cảnh mình hẳn không phải là chuyện khó khăn.
Xem chừng chuyện mình có một tài khoản lớn trong ngân hàng, cùng với việc mua biệt thự tại Sơn Thủy nhã uyển chắc chắn là đã bị Vân gia điều tra tỉ mỉ.
Nhưng mà đối với Triệu Thụy điều này cũng không có gì đặc biệt, bởi vì hắn có thể khẳng định bất kể Vân gia điều tra thế nào cũng đều không thể xác định được thân phận của hắn, cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi.
Bởi vậy hôm nay mới mời hắn tới một mặt là muốn gặp mặt, mặt khác là để tìm hiểu rõ thêm một chút.
Như vậy rốt cuộc có nên đi không ?
Triệu Thụy cầm tấm thiếp mời mạ vàng cẩn thận cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định là cũng nên đi xem xem.
Bởi vì xem ra trước mắt Vân Hùng tựa hồ không có gì ác ý, nếu không sẽ không cần dùng thiếp mời mà là trực tiếp đem hắn nói thẳng cho Tra gia và cảnh sát.
Nếu đúng thế thì hắn đã gặp phiền toái rồi.
Ngồi xe riêng của Vân gia tới Vân Lộc hoa viên, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện chỗ được người Đông An gọi là Vân gia đại viện này quả thật rất hoành tráng.
Bố cục bên trong rất bắt mắt: từng viên ngói, từng cọng cây ngọn cỏ đều rất độc đáo.
Mặc dù tòa biệt thự tại Sơn Thủy nhã uyển của hắn đã khá xa hoa, nhưng lại thiếu mất cái khí chất của một đại gia tộc ẩn chứa bên trong.
Hắn được người dẫn tới một tòa kiến trúc phong cách Trung Quốc diện tích lớn nhất, khí thể khoáng đạt nhất trong đại viện.
Vừa vào cửa, Triệu Thụy đã thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng, trên người tản ra sự uy nghiêm cùng khí phách đang đứng ở giữa đại sảnh.
Còn có lão nhân vẻ mặt gầy gò, phong độ nhẹ nhàng đứng sau nửa bước.
Trừ hai người đó, trong đại sảnh rộng rãi cũng không còn thấy ai nữa.
Triệu Thụy ngoài Vân Phi ra chưa từng gặp ai trong những nhân vật cao tầng của Vân gia, nhưng mà những lời đồn đại lại nghe được không ít.
Chỉ cần xem dung mạo cùng điệu bộ hai người này, lại đối chiếu với những lời đồn đại thì cũng đã phỏng đoán được thân phận của họ.
Lão đầu đầy ngạo khí đứng phía trước, khẳng định là tộc trưởng Vân Hùng của Vân gia tộc.
Còn người đằng sau, đại khái là lão quản gia nổi danh lừng lẫy của Vân gia.
Vân Hùng vẫy tay bảo đệ tử dẫn Triệu Thụy lui ra, sau đó dùng đôi ưng mục(1) bắt đầu đánh giá Triệu Thụy.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy ánh mắt của Vân Hùng sắc bén như dao muốn đem tầng ngụy trang của hắn mà lột bỏ, muốn nhìn tận đáy lòng hắn.
Trong lòng hắn hết sức cảnh giác nhưng trên mặt lại trấn tĩnh tự nhiên, bởi vì hắn đã sớm đem khí tức yêu ma ẩn giấu đi khiến người bên ngoài khó có thể phát hiện ra được.Vân Hùng cẩn thận đánh giá hồi lâu cũng không có phát hiện manh mối gì.
“Cậu chính là Triệu Thụy phải không?” Vân Hùng đưa tay ra làm động tác ‘mời’.
Triệu Thụy cũng không khách sáo ngồi xuống chiếc ghế phía đông, sau đó thản nhiên hỏi: “Vân lão gia, chúng ta không quen biết nhau ngài tìm tôi là có việc gì?”
Vân Hùng ha hả cười đáp: “Ta nghe Vân Phi nói tai nạn xe lần trước cậu đã cứu nó, cho nên cố ý mời cậu tới đây là muốn bày tỏ sự cảm kích của Vân gia chúng ta.”
“Ô? Ra là vậy sao?” Triệu Thụy thần sắc bình thản.
Sự việc lần trước đã qua một thời gian, lúc đó cũng không có thấy Vân gia tỏ vẻ gì.
Qua một hai tháng mới nhớ tới cảm tạ, lấy cớ này quả thật rất… nực cười.
Vân Hùng thấy vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, bởi vậy tiếp tục dò xét: “Ta trong lúc vô ý đã tìm được một chút tư liệu liên quan đến cậu, phát hiện trong đó có một vài điều thú vị.
Tại ngân hàng cậu không ngờ lại có một tài khoản hàng trăm triệu, có biệt thự thuộc loại đắt giá nhất.
Chuyện này…làm ta hết sức tò mò a!”
Triệu Thụy liếc nhìn Vân Hùng một cái, nói: “Ngài trong lúc vô ý lại có được những tư liệu này, cũng thật là chi tiết đó.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ “vô ý”, lộ rõ vài phần châm chọc.
Vân Hùng cười ha hả, tựa hồ lơ đi sự châm chọc của hắn.
“Trong khoảng thời gian này Đông An chẳng yên bình gì cả, mấy hôm trước đột nhiên xuất hiện một sát thủ đeo mặt nạ thần bí mà cường hãn đã giết chết Tra gia lão nhị.
Cho nên đối với nhưng chuyện có chút cổ quái, ta cũng phải để ý một chút.
“
“Sát thủ đeo mặt nạ? Hình như không có quan hệ gì với ta cả?” Triệu Thụy nhẹ nhàng phủ nhận.
“Ta cũng không nói các người có quan hệ gì cả.” Vân Hùng cười, nói tiếp: “Nhưng mà cái chết của Tra gia lão nhị là đả kích rất lớn đối với tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra gia tộc.
Hắn đã sử dụng toàn lực của gia tộc truy tìm sát thủ đeo mặt nạ thần bí đó.
“
“Thực lực của Tra Trung Hoành nhiều năm trước đã đạt tới võ giả tiên thiên tam cấp.
Mấy năn nay không ngừng tu luyện, đã đạt tới đỉnh cao của võ giả tiên thiên tam cấp.
Bước một thêm một bước là có thể tiến vào cánh cửa tu chân giới, chính thức trở thành một tu chân giả.
Hơn nữa hắn tập võ nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể nói, người