Triệu Thụy cho rằng tin tức mà Vân Hùng gửi đến hẳn là thật
Từ lần trước hắn ở Vân gia thi triển một chút sức mạnh, Vân gia bắt đầu hoặc minh hoặc ám cùng hắn tiếp xúc, hy vọng cùng hắn tăng cường liên hệ, tăng tiến cảm tình giữa hai bên.
Do vậy, tin tức trọng yếu như thế, Vân Hùng nếu như không có mười phần nắm chắc, khẳng định sẽ không tự mình gửi tin nhắn thông báo.
Hắn chỉ là không ngờ, Tra thị gia tộc đã hoài nghi tới hắn nhanh như vậy, đã bắt đầu tiến hành điều tra về hắn.
Hắn còn tưởng rằng mình đã làm được thiên y vô phùng, không bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc là chỗ nào khiến Tra gia chú ý, điều này đã không còn trọng yếu nữa, quan trọng là nhờ vậy có thể thấy được năng lực tổ chức , động viên và hiệu quả làm việc của Tra gia khá cường đại, không thể khinh thường.
“Tiểu Thụy, ngươi sao vậy? Sao sắc mặt trở nên quái đản vậy?” Tôn Tiểu Lan đã nhận ra được sự khác thường của hắn, tay cầm pháo hoa, nhìn hắn với vẻ kỳ quái.
“Không có gì.” Triệu Thụy cười cười, tay cho điện thoại vào trong túi.
“Thật sự không có việc gì?”
“Thật mà!” Triệu Thụy gật đầu một cách chắc chắn, thần sắc lại trở lại nguyên trạng.
Nếu là một ngày trước hắn nhận được tin tức này, có lẽ sẽ như là gặp đại địch, rất là phiền não.
Bởi vì tộc trưởng của Tra thị gia tộc đã đạt tới cổ võ giả tiên thiên tam cấp đỉnh cao, lại có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa Tra thị gia tộc thực lực cường đại, trong gia tộc cường giả như mây, nếu như Tra gia dựa vào chiến thuật biển người trực tiếp xung đột với hắn, sợ rằn hắn sẽ chịu thiệt.
Nhưng hiện tại tình huống đã hoàn toàn khác, hắn đã đột phá Đoạt Linh hậu kỳ, tiến nhập cảnh giới Sinh Tức tiền kỳ.
Nếu như dựa vào tiêu chuẩn của tu chân giới hiện đại mà nói thì Sinh Tức tiền kỳ và Ngưng Đan kỳ cùng một cấp bậc.
Nói cách khác hắn đã trở thành Ngưng Đan kỳ tu chân giả.
Mà Ngưng Đan kỳ là một dấu hiệu trọng yếu của việc chính thức trở thành một tu chân giả.
Cái gọi là Ngưng Đan, chính là đem chân khí trong đan điền ngưng tụ thành đan, hiện đại tu chân giả đều tu luyện như vậy.
Thứ Triệu Thụy tu luyện chính là viễn cổ yêu quyết, không giống với phương thức tu luyện hiện đại.
Đan điền hắn ngưng kết không phải thành đan mà là dòng xoáy tinh vân có thể sinh ra chân khí.
Một võ giả, bất luận thực lực mạnh thế nào, cho dù đạt tới tiên thiên tam cấp đỉnh cao, chân khí trong đan điền hắn vẫn phiêu tán khắp nơi.
Tuyệt đại đa số võ giả, cả đời cuối cùng cũng không có cách nào đem chân khí trong cơ thể ngưng kết thành đan.
Chỉ có một số ít võ giả thiên tư tuyệt đỉnh, mới có thể đột phá được cái trở ngại lớn này, trở thành tu chân giả chính thức, thoát khỏi thân phận võ giả.
Vô luận là Tra Trung Hoành, hay Vân Hùng nằm mơ cũng mong muốn đột phá cái cửa ải này, nhưng bọn họ không có tư chất và năng lực đó.
Võ giả tiên thiên tam cấp cùng với tu chân giả Ngưng Đan kỳ mặc dù chỉ là cách biệt có một giới tuyến nhưng thực lực chênh lệch lại cực lớn.
Chính vì nguyên nhân như thế nên sau khi Triệu Thụy nhận được tin nhắn cảnh báo của Vân Hùng, đã bình tĩnh lại rất nhanh, không có lộ ra bất kỳ thần sắc sợ hãi nào.
Hai người ở lại vui chơi một lát, ngó qua đồng hồ đã hơn một giờ sáng, quanh đó ngoại trừ ba người trẻ tuổi co đầu rụt cổ đi tới thì không còn ai khác nữa.
Triệu Thụy sợ mẹ Tiểu Lan lo lắng vì vậy đề nghị: “Tiểu Lan tỷ, chúng ta có nên trở về không? Trời đã khuya rồi.”
Mặt của Tiểu Lan đã đỏ bừng như táo chín do gió đông lạnh thổi vào, nhưng niềm vui chưa dứt, nàng kéo tay Triệu Thụy năn nỉ nói: “Tiểu Thụy, ta chơi tiếp một lúc nữa được không? Cơ hội ra ngoài chơi đêm ba mươi tết thế này một năm mới có một lần mà.”
“Nếu tỷ không sợ mẹ la mắng thì ta cũng không có ý kiến gì.” Triệu Thụy nhún vai.
Tiểu Lan mặt mày nhăn nhó, không lên tiếng nữa, mặc dù nàng đã hai mốt tuổi, nhưng đối với mẹ vẫn tôn kính cùng sợ hãi như lúc trước.
“Biết rồi.
Vậy chúng ta về đi.” Nàng đốt que pháo trong tay, sau đó tiện tay quăng đi.
Đùng!
Que pháo nổ tung, tiếng nổ vang dội phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
“Tao đ**! Con mẹ bọn mày không có mắt à! Sao lại ném pháo loạn như thế.” Ba thanh niên đang đi ngược lại giống như bị giật mình, một người mở miệng chửi bới.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôn tiểu lan vội vàng cúi người xin lỗi liên tục.
Triệu Thụy liếc nhìn bọn chúng một cái, hơi nhíu mày nhưng cũng không có lên tiếng.
Tôn Tiểu Lan ném que pháo cách ba người này vẫn rất xa, nếu như thế mà cũng hù dọa được thì đích thị gan của ba tên này thật là quá nhỏ đi.
Mặt khác ba người này ánh mắt hung ác, khí thế hung hăng, không hề giống người tốt, như là chuyên môn đi gây chuyện.
Chẳng lẽ mấy tên côn đồ này cả tết cũng không nghỉ ngơi? Làm việc cũng thật là nỗ lực a!
Triệu Thụy trong lòng nghĩ vậy, khóe miệng không nhịn được lộ ra một tia cười trào phúng.
Đúng như hắn sở liệu,Tôn Tiểu Lan có xin lỗi cũng không dẹp được sự phẫn nộ của mấy tên này, ngược lại càng khiến chúng thêm kiêu căng.
Ba tên côn đồ đó nghênh ngang vây tới, vẻ mặt bất thiện.
“Nói cho mày biết, vừa rồi que pháo của ngươi đã làm ta bị thương.
Nói thế nào cũng phải bồi thường một vạn tám nghìn, nếu không tao sẽ không để yên đâu.” Một tên cầm đầu, lộ ra vẻ vô lại, bắt đầu buông lời thô lỗ.
“Que pháo cách anh rất xa, căn bản là nó không có nổ tới.” Tôn Tiểu Lan vẫn cố gắng thanh minh cho bản thân.
“ Ai nói là không nổ tới, rõ ràng là nổ tới.
Hơn nữa tao còn bị thương rất nghiêm trọng.
Nói cho mày hay, nêu không đem tiền ra cùng đừng hòng đi.”
“ Đúng, đừng hòng đi khỏi đây.”
Hai tên còn lại cũng