Trong phòng khách không một ai lên tiếng, im lặng đến đáng sợ. Tiểu Giai run rẩy bưng khay trà đi đến, đặt chén nước ấm lên bàn trà sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Bốn người đàn ông ngồi đối diện nhau ở hai bên sofa, có một bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh trà trộn vào trong đó, ngồi sát bên cạnh một người đàn ông.
Tầm mắt lặng lẽ giao nhau trong không trung, bầu không khí im lặng càng trở nên căng thẳng.
Qua một lúc lâu cũng không ai mở miệng nói chuyện.
"Việc này..." Cô do dự chọc thủng sự yên tĩnh, một giây sau bốn cặp ánh mắt đồng loạt rơi trên người cô.
Đôi mắt của cô chớp chớp một cách trống rỗng, giống như cảm nhận được điều gì đó, cả người rụt về phía người đàn ông bên tay trái, giọng nói nhỏ như muỗi: "Các anh, không phải các anh muốn ngồi xuống nói chuyện sao..."
Tống Lộc Bách nhìn động tác của cô, sắc mặt càng lạnh hơn.
"Có thể là do tôi đến quá đột ngột đã làm phiền đến mọi người, không hoan nghênh tôi cũng là điều dễ hiểu." Giọng nói của người đàn ông bên cạnh cô gái bình thản, lúc nói chuyện còn nhẹ nhàng nhếch khóe môi, biểu cảm trên gương mặt biến thành cười như không cười.
Nghe thấy vậy, trên mặt của Chân Diểu lộ ra vẻ áy náy cùng lo lắng: "Anh ơi..."
Tiếng xưng hô này khiến mí mắt của Tống Lộc Bách khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, người đàn ông này cũng đang nhìn anh, ý cười bên khóe môi vừa khách sáo vừa xa lạ, nhưng trong đáy mắt không có một chút ý cười nào.
Bốn mắt đối diện nhau, cơn sống ngầm bắt đầu dậy sóng.
Chiếc ly được đặt lên bàn trà vang lên một tiếng "cộp" đột ngột đã phá vỡ sự giằng co căng thẳng.
"Tôi vội vã trở về đây là muốn thăm Diểu Diểu chứ không phải mất thời gian để ngồi đây." Tống Lịch Kiêu cười lạnh một tiếng, giọng nói còn mang theo mùi thuốc nổ: "Nói thẳng vấn đề chính đi."
"Tôi đã nói rõ quan điểm của mình rồi. Tôi đến đây là để đưa Diểu Diểu đi."
"Hiện tại em ấy đang ở nhà họ Tống." Tống Diên Từ nhắc nhở "thiện ý".
"Tôi và ba mẹ của tôi đều rất cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của nhà họ Tống trong khoảng thời gian vừa rồi. Nếu sau này hai nhà có chỗ cần hợp tác hoặc cần nhà họ Chân giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng."
"Chân tiên sinh có lẽ không hiểu ý của chúng tôi." Ánh mắt của Tống Lộc Bách hà khắc và lãnh đạm: "Anh cứ mang người đi như vậy, chỉ sợ có chỗ không thích hợp."
Chỉ có một lớp giấy mỏng được lồng lên vẻ ngoài khách sáo lịch sự.
Chân Hạnh nở nụ cười: "Vì sao không thích hợp? Tôi là anh họ của em ấy, nói cách khác, về mặt pháp lý, tôi là anh trai thực sự có quan hệ huyết thống với em ấy."
Vừa dứt lời, sắc mặt ba của ba người đàn ông còn lại đều rất khó nhìn.
Cho dù có hơi miễn cưỡng, bọn họ cũng không thể không thừa nhận lời của Chân Hạnh nói rất đúng. Mặc dù cô gái nhỏ này bình thường đều gọi bọn họ là anh trai, nhưng đó cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
"Vậy khi em ấy cần người thân nhất, anh đã ở đâu?" Tống Lộc Bách lạnh lùng nói.
"Anh Lộc Bách!" Chân Diểu vội vàng thay người anh họ này cãi lại: "Anh hiểu lầm rồi, anh ấy không mặc kệ em, sau tai nạn xe cộ anh ấy đã trở về nước, chỉ là gia đình của anh ấy đã ra nước ngoài định cư, sức khỏe của chú và thím cũng không tốt nên không có cách nào để đi đường xa, vì vậy bình thường chúng em chỉ có thể liên lạc qua điện thoại."
"Sự tình quả thực giống như lời Chân Diểu nói. Những ngày vừa xảy ra chuyện thì ba tôi nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch, bắt buộc tôi phải phụ trách toàn bộ việc của công ty, cho nên chúng tôi tạm thời không có biện pháp xử lý chuyện trong nước." Chân Hạnh nói thêm: "Bây giờ sức khỏe của baa mẹ tôi đã khỏe hơn trước, rất muốn gặp em ấy một lần. Nhân tiện, tôi muốn đưa Chân Diểu đến Vương quốc Anh để liên hệ với bác sĩ bên đó khám."
"Anh cho rằng anh có thể tìm được bác sĩ tốt hơn trong phạm vi năng lực của nhà họ Tống sao?" Tống Lịch Kiêu cười nhạo.
Những lời này đối với Chân Hạnh mà nói như thổi qua tai không đau không ngứa: "Có lẽ vậy."
Đáy mắt của Tống Lộc Bách phủ một tầng âm u mờ ảo. Đột nhiên, anh nhẹ giọng nói: "Bác sĩ đã loại trừ tất cả các chấn thương cơ thể, anh không biết sao?"
Chân Hạnh ngẩn ra.
"Bác sĩ dù có giỏi đến đâu cũng uổng phí sức lực, chỉ khiến em ấy phải trải qua một lần kiểm tra vô nghĩa."
"Vậy tại sao em ấy vẫn chưa khôi phục thị lực?"
Tống Lộc Bách hờ hững nhìn chằm chằm vào anh ta: "Bác sĩ đã bắt tay vào tìm kiếm nguyên nhân. Nếu vì sự ích kỷ của anh mà đưa em ấy đi thì tất cả mọi thứ sẽ mất hoàn toàn."
Chân Hạnh trầm mặc, mà cô gái ở bên cạnh cũng đã ngẩn cả người.
Chân Diểu không biết vì sao Tống Lộc Bách lại giấu diếm nguyên nhân có khả năng nhất mà bác sĩ nói. Cô thoáng do dự nhưng cũng không có ý định bác bỏ.
Một mặt là vì không muốn phá hủy, mặt khác là bởi vì cô không muốn bốn chữ "lý do tâm lý" được nói rõ ra.
"Nhưng mà..." Chân Hạnh rất nhanh chóng sửa lại biểu cảm của mình, một lần nữa mở miệng nói: "Chúng tôi không có thể để em ấy ở lại quấy rầy nhà họ Tống."
Sắc mặt của Tống Diên Từ bình tĩnh: "Chúng tôi cũng không cảm thấy bị quấy rầy. Thay vào đó, chúng tôi đối xử với em ấy như em gái ruột của mình."
"Nhưng thực sự cũng không phải là anh em ruột, phải không?"
Bầu không khí sau khi hòa hoãn tinh tế lại một lần nữa trở nên cứng đờ, Chân Hạnh phảng phất như không hề phát hiện, tiếp tục đưa vấn đề đến góc chết: "Theo tôi được biết, hiện tại Diểu Diểu đang ở một mình với anh? Nam nữ khác biệt, em ấy cũng đã trưởng thành, hai người ở cùng một chỗ cũng không thích hợp đúng không?"
"Anh..." Tống Lịch Kiểu suýt nữa thốt ra một câu thô tục nhưng khi đảo mắt nhìn qua Chân Diểu, cậu ta đã thay đổi lời nói: "Nếu chúng tôi lấy quan hệ anh em để ở chung thì có cái gì không thích hợp? Chúng tôi cũng không có tâm tư lộn xộn kia, điều này không thẹn với lòng."
"Nếu có tâm tư kia thì có người sẽ rất xấu hổ." Chân Hạnh nói không rõ ý tứ rồi cười cười.
Ánh mắt của Tống Lộc Bách khẽ nhúc nhích, nhíu mày.
Nghe mấy người này càng nói càng lệch, Chân Diểu đứng ngồi không yên, cuối cùng thật sự nhịn xuống sự xấu hổ mà lên tiếng ngăn cản: "Các anh đừng cãi nhau nữa."
Giọng nói không lớn, nhưng nó rất hiệu quả.
Mấy người đàn ông không nói chuyện nữa.
"Em là người trong cuộc, ít nhất thì hãy để cho em nói trước." Chân Diểu rất muốn thấy rõ biểu cảm của mọi người lúc này, nhưng cô không làm được, chỉ có thể kiên trì tự nói tiếp: "Anh Lộc Bách hay bọn họ đều đối xử tốt với em, còn có dì Huệ và chú nữa, mọi người đều xem em như người nhà, cho nên anh không cần lo lắng em sống có tốt hay không."
Dừng lại một lúc, cô tiếp tục: "Nếu chú và thím muốn gặp em, em có thể đi với anh đến thăm họ."
Chân Diểu đang định nói gì đó thì một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Anh không đồng ý."
Chân Diểu giật mình, theo giọng nói tìm đại khái được phương hướng rồi quay đầu lại, có hơi lo lắng nuốt nước miếng.
"Anh e rằng Tống thiếu gia không có quan điểm này."
Đối với lời của Chân Hạnh, Tống Lộc Bách dường như không nghe thấy, mà trầm giọng gọi: "Chân Diểu."
"Anh..."
Nghe cách xưng hô này, sắc mặt của người đàn ông đã tốt hơn một chút: "Suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc em có muốn đi hay không."
"Em..." Trong chớp mắt, Chân Diểu có hơi bối rối.
Chân Hạnh bỗng dưng đứng lên, trên mặt không che dấu được sự tức giận: "Sao nào, chẳng lẽ Tống thiếu gia muốn uy hiếp em ấy?"
"Uy hiếp?" Tống Lộc Bách ngước mắt lên, đối với người này đã sớm hết kiên nhẫn, anh chỉ không nhanh không chậm nâng hàm nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, trên mặt đều là vẻ châm chộc: "Anh có tin hay không, anh chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu "hy vọng" là em ấy có thể tự mình chạy đến chỗ của anh hay không?"
Chân Hạnh ngẩn ra, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn bỗng thay đổi, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp và tối tăm.
"Chân Diểu." Anh ta quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế sofa ngước nhìn về phía mình thì anh ta không thể nói thành lời.
Đôi mắt kia không có tiêu cự, không linh động hay giảo hoạt như trước, giờ phút này trong mắt không che giấu được sự luống cuống.
Bởi vì ăn miếng trả miếng không nhân nhượng, bọn họ đã dồn ép cô đến mức này.
Vẻ mặt cứng ngắc của Chân Hạnh hơi dịu đi, cuối cùng khẽ thở dài: "Là tôi sơ suất."
Đặc biệt là sau khi anh ta nói xong câu đó, cô gái nhỏ cũng không có ý phản bác, anh ta biết rằng mình đã thật sự sơ suất bỏ mặc cảm xúc của cô, mà điều này cũng chứng minh rằng Tống Lộc Bách nói không sai.
Dù anh ta đã biết Chân Diểu nhiều năm như vậy nhưng đối với chuyện này anh ta cũng không rõ ràng hơn người ngoài cuộc đến sau.
Chân Hạnh ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sofa đối diện, đáy mắt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa.
Tống Diên Từ nhìn thấy trạng thái
hiện tại của một số người, lập tức hiểu rõ.
"Với tư cách là một bác sĩ, tôi có thể nói với anh một cách có trách nhiệm rằng bây giờ trạng thái tâm lý và sinh lý của em ấy đều rất tốt, bởi vì thích nghi tốt với môi trường, mọi người và mọi thứ thường xuyên tiếp xúc đều đơn giản nên đã giúp em ấy duy trì một tâm trạng thoải mái. Và thật không khôn ngoan nếu cố gắng để một bệnh nhân mù cực kỳ thiếu cảm giác an toàn đến tiếp xúc với một môi trường xa lạ và trải qua một chuyến bay dài."
"Từ nãy đến giờ anh chỉ nói những điều tốt nên không cần phải lo lắng. Tôi thật sự đã đến Vương quốc Anh, tôi chắc mình sẽ biết những việc mà anh biết." Tống Lịch Kiêu cười như không cười, hung hăng bổ một đao vào người Chân Hạnh.
Chân Diểu cúi đầu nghe bọn họ nói những lời này, vừa cảm động vừa xấu hổ.
Cô luôn cảm thấy điều này hình như rất có lỗi với anh họ và chú thím của mình. Cô mở miệng định nói chuyện thì Chân Hạnh đã chen mất một bước, anh ta chốt lại sự việc.
"Được rồi, tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Chân Diểu, vì vậy tôi sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa."
Tống Lịch Kiêu nhướng mày cười cười, chậm rãi đứng lên, chuẩn bị cho người giúp việc "tiễn khách".
Tống Lộc Bách vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Chân Hạnh đang nhẹ nhõm, người đối diện mặt không chút thay đổi nhìn anh rồi bỗng nhiên mỉm cười: "Không sao, tôi dự định ở trong nước năm ngày, Diểu Diểu vẫn nên ở cùng tôi thì tốt hơn."
Tình hình đột ngột thay đổi, bầu không khí ngưng tụ.
Năm ngày? Tống Lịch Kiêu cực kỳ tức giận đến mức muốn bật cười, nếu thật sự thả cô gái nhỏ này ở cùng anh ta năm ngày, nói không chừng rất nhanh sẽ bị dỗ dành buông tay.
Họ không thể ngăn cản điều này bởi lý trí nhưng họ vẫn có thể tìm cách để ngăn điều này xảy ra.
"Diểu Diểu." Giọng điệu của cậu ta đổi thành chua xót: "Anh đặc biệt dành thời gian cuối tuần bay về với em, em nhẫn tâm để anh bay về vô ích hay sao?"
Chân Diểu sững người: "Em..."
"Diểu Diểu, nếu người anh trai thật sự này của em đến đây để đón em đi thì xem ra anh cũng không cần phải ở lại đây nữa." Tống Diên Từ hiểu ý rồi nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ bảo trợ lý đặt vé máy quay để quay lại bên kia tiếp tục tham gia các nghiên cứu học thuật."
"Anh..." Cô không biết phải làm gì.
Còn lại một mình Tống Lộc Bách tuy rằng không nói gì nhưng cô dường như có thể cảm nhận được sự khó chịu cùng áp suất không khí thấp xung quanh anh.
"Em sẽ chia mình thành bốn phần!" Cuối cùng Chân Diểu nhắm mắt rồi trầm giọng nói.
Trong phòng khách trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Cô đột ngột đứng dậy, mang theo bốn ánh mắt nóng rực muốn trốn về phòng ngủ của mình, Chân Hạnh ở bên cạnh gần với cô nhất muốn giúp đỡ nhưng bị cô nhẹ nhàng né tránh, lẩm bẩm một câu "Em có thể" sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi, để lại mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
Khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, Chân Diểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Một người anh đã làm cho người ta chống đỡ không nổi rồi, bây giờ cô lại có tới bốn người anh! Cũng may cô thông minh tự mình trốn đi, để cho bọn họ tranh giành với nhau, bằng không cô sẽ rơi vào tình thế khó xử như bánh quy kẹp nhân.
Nghĩ đến điều này, cô kiệt sức rồi ngã xuống giường.
Sau nửa giờ, cửa phòng bị gõ.
Chân Diểu lo lắng lập tức ngồi dậy, vậy là cãi nhau xong rồi? Cô không biết ai đã giành chiến thắng.
"Ai vậy?" Cô cẩn thận hỏi.
"Là anh." Giọng nói của Tống Lộc Bách vang lên ngoài cửa.
Cô há miệng, gật đầu trả lời: "Sao, sao vậy?"
"Ra ngoài ăn cơm."
"Ồ, được ạ." Chân Diểu vội vàng lên tiếng, tay chân cũng trèo xuống giường, cúi người sờ soạng mang dép, từng bước đi về phía cửa, sau đó đứng lại vặn tay nắm cửa mở ra.
"Đi..." Chữ đầu tiên của cô vừa nói ra khỏi miệng, người đàn ông đứng ngoài cửa bỗng nhiên đến gần một bước, một tay ôm cô rời khỏi mặt đất rồi bước về phòng ngủ, cô sợ tới mức những lời còn lại đều bị kẹt ở trong cổ họng.
Cánh cửa sau lưng bọn họ kêu một tiếng "cạch" rồi đóng lại.
"Anh ơi!" Mặt của Chân Diểu đỏ bừng rồi bị người đàn ông thả xuống mặt đất lần nữa, vội vàng lui về phía sau mới phát hiện dép lê đã rơi mất một chiếc: "Anh, anh làm gì vậy?"
"Em gọi anh và anh ta đều như vậy, không sợ sẽ không phân biệt được ai sao?" Anh lạnh lùng nói.
"Vậy, vậy thì em gọi anh là anh Lộc Bách nhé?" Chân Diểu chột dạ nói: "Từ nhỏ em đã gọi anh họ như vậy, cũng đã thành thói quen, dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi..."
"Nhấc chân lên." Tống Lộc Bách không trả lời cô, mà cúi người cầm mắt cá chân cô, ngón tay gõ gõ vài cái ra hiệu.
Chân Diểu ngứa đến mức suýt nữa đứng không vững, vội vàng đỡ lấy bả vai người đàn ông đang khom lưng vì mang dép cho cô.
Anh đặt cô về lại chỗ cũ,thản nhiên nói: "Nếu không phải cùng ba mẹ thì gọi là anh họ sẽ đúng hơn."
"Nhưng mà, chúng ta cũng không phải anh em ruột..."
"Nếu không gọi là anh thì em có thể gọi anh ta là anh họ, vậy còn anh thì sao? Em định gọi anh là gì?"
Cô há miệng giống như chết lặng không nói được lời nào.
"Trả lời anh." Anh khẽ nhướng mày.
Chân Diểu vắt óc cả một buổi nhưng cũng chỉ đáng thương nói một câu: "Em không biết."
"Hay em muốn gọi tên của anh?"
"Không, cái này không được!" Cô giật mình rồi nhanh chóng lắc đầu: "Không được."
Sao cô có thể trực tiếp gọi tên của anh... Điều này thật sự quá xa lạ.
Chân Diểu còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên có người gõ cửa mấy cái: "Anh, anh làm gì ở bên trong vậy? Không phải đến gọi Diểu Diểu ăn cơm sao, sao lại trốn trong phòng?"
Cô giật mình vừa định trả lời thì đột nhiên miệng bị một bàn tay to che lại.
"Giúp em ấy tìm thứ này."
Chân Diểu lúng túng chớp mắt. Rõ ràng cô không làm gì sai khi thấy anh nói dối cô lại cảm thấy chột dạ như vậy?
Tống Lịch Kiêu thúc giục hai câu rồi rời đi, người trước mặt cũng buông tay ra.
"Chúng ta nên ra ngoài thôi." Cô nói một cách khô khan sau đó cẩn thận đi về phía cửa.
Tống Lộc Bách không đuổi theo, cũng không nói gì. Chân Diểu không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, chỉ có thể sờ đến tay nắm cửa vặn ra.
Lúc này, người phía sau mới miễn cưỡng đi tới, bỗng dưng đưa tay đến trước mặt cô đóng lại cánh cửa vừa mới mở ra một khe hở.
"Muốn đi không?"
Giọng nói của người đàn ông hạ thấp thì vô cùng từ tính, bởi vì nhẹ giọng nói chuyện mà có vẻ hơi khàn khàn.
Sau gáy của Chân Diểu đều là hơi thở của anh, như có như không phảng phất hơi thở ấm áp.
Cô sững sờ đứng đó không nói gì, hình ảnh ngứa ngáy như lẻn vào trong tim, từng chút từng chút leo lên vành tai.
"Diểu Diểu."
Một tiếng gọi này của anh có hơi mơ hồ cùng với sự ngập ngừng, như gằn từng chữ vô cùng cứng ngắc. Anh nắm lấy vai cô, buộc cô phải quay lại và đối mặt với anh, lưng cô chạm nhẹ vào cánh cửa.
"Muốn đi với anh ta không?"