Vành tai Chân Diểu đỏ lên, gáy cô áp sát vào cánh cửa đằng sau.
Tống Lộc Bách trước giờ đều gọi cả họ lẫn tên của cô, khác với cách xưng hô mà mọi người thường gọi cô, cách gọi của anh không hề thân thiết gần gũi gì, nhưng lần xưng hô này lại mang lại cảm giác vừa kì lạ nhưng cũng không có gì khác lạ.
Mà cô cũng nghe ra được anh cũng cảm thấy không quen.
"Anh..." Cô chậm chạp ngờ nghệch nói, gáy cô nóng bừng lên, cảm giác giống như lúc cô uống trộm một ly rượu to hồi còn bé vậy.
Có lẽ Chân Diểu hơi thiếu quyết đoán, lúc này cô không nghĩ ra được một cách nào để vẹn cả đôi đường, nhưng cô cũng không muốn khiến cho bất kỳ bên nào phải chịu tổn thương.
Người đứng trước mặt cô không hề truy hỏi, anh chỉ đứng yên lặng như thế vài giây, sau đó liền đẩy cửa ra.
"Đi ra ngoài thôi." Anh bình tĩnh nói, không thể nghe ra bất kì một cảm xúc nào, giống như mọi thứ xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Chân Diểu không biết phải làm thế nào, chỉ đành đi theo sau lưng anh, lúc bước vào hành lang, cô vô thức nắm lấy tay áo của anh.
Tay Tống Lộc Bách cứng đờ, nhưng ngay sau đó anh lại nắm lấy bàn tay đó của cô, không một tiếng động để cho cô vòng tay ôm lấy khuỷu tay mình.
Tống Lịch Kiêu lúc này đang đứng bên cạnh ghế sofa để uống nước, vừa ngước mắt lên thì thấy một người nào đó đang từ từ chậm rãi bước về phía cậu ta, sau lưng còn đeo theo một chiếc đuôi nhỏ.
"Diểu Diểu..." Cậu ta vừa mới gọi một tiếng thì người bị cậu ta sống chết ngăn cản không cho vào phòng tìm Chân Diểu là Chân Hạnh đã đứng lên tiến về phía trước.
"Diểu Diểu."
"Anh..." Lời còn chưa nói dứt thì Chân Diểu đã vội vàng nuốt hết nửa câu gọi còn lại xuống bụng: "Các anh... đã bàn bạc mọi việc xong hết chưa?"
Chân Hạnh cười với cô, ừ một tiếng: "Thật ra trước khi đến đây anh đã liên lạc với Chủ tịch Tống và phu nhân rồi, chắc có lẽ là họ đã quên nhắc chuyện này với Tống thiếu nên mới khiến chuyện này trở thành như thế. Dọa em sợ rồi sao?"
Cô lắc đầu: "Em không sao, các anh không cãi nhau đánh nhau là tốt rồi."
"Không cãi nhau nữa, hơn nữa..." Anh ta dừng lại một nhịp, giống như là cố ý chọc ghẹo cô vậy: "Bởi vì không muốn làm cho em phải khó xử, nên là hai ngày cuối tuần này anh sẽ ở lại đây, như thế thì em không cần lo lắng đến việc sẽ làm cho bất kì ai phải buồn nữa rồi."
Ở... ở lại đây? Chân Diểu đứng hình, cô nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được sao mà bọn họ lại có thể đưa ra một biện pháp hòa thuận như thế, nhưng mà bọn họ thật sự có thể hòa bình vui vẻ sống cạnh nhau sao?
"Nói nghe hay lắm." Tống Lịch Kiêu cười gằn một tiếng, trước mặt mấy người họ mà đi thẳng về phía phòng ăn.
"..." Chân Diểu gượng gạo, cô biết ngay mà.
"Diểu Diểu, bọn anh đều ở đây với em, em không vui sao?"
Cô cười khan mấy tiếng: "Em vui lắm."
"Đi thôi, anh dắt em đi ăn cơm." Chân Hạnh đưa tay ra.
Chân Diểu còn chưa kịp mở miệng nói gì thì người bên cạnh đã cất giọng lạnh lùng: "Tôi sẽ giúp em ấy."
Anh quả đúng là nói một câu nghe "hòa bình" một chút cũng không thèm nói.
Trước khi mà mùi thuốc súng này bị dẫn lên người mình, Chân Diểu lặng lẽ rút tay mình ra, bước hai bước mò đến bức tường bên cạnh: "Hai người nói chuyện tiếp đi nhé, em tự đi sang đó là được rồi."
Nói rồi cô lập tức mò theo bức tường đi về phía phòng ăn.
Kết quả là hai người đàn ông chầm chậm bước theo tốc độ của cô, không nói một lời lặng lẽ theo sau cô cho đến lúc cô đến được phòng ăn.
Chỉ là khoảng cách mười mấy mét mà thôi, nhưng Chân Diểu cô trước giờ chưa từng thấy mệt mỏi và căng thẳng đến như thế. Nếu như hai ngày tiếp theo mà bọn họ vẫn cứ thế này, thế thì...
"Diểu Diểu, sang đây ngồi xuống ăn cơm nào." Âm thanh của Tống Diên Từ từ xa bỗng nhiên truyền đến: "Bữa cơm này là do anh đích thân xuống bếp đấy, em thử xem có ngon không."
"Anh Diên Từ, anh còn biết cả nấu cơm nữa ạ?!"
"Thì cũng coi như là biết một chút đi."
Nhìn cô gái nhỏ được dỗ dành đến vô cùng vui vẻ đi về phía bàn ăn ngồi xuống, Tống Diên Từ cũng vô cùng tự nhiên chiếm lấy vị trí ở bên cạnh cô, Tống Lịch Kiêu thấy thế cũng nhíu mày, dáng vẻ không thể tin được.
"Anh hai, trước giờ anh chưa từng nói là anh biết nấu ăn đấy."
Mấy người ở đây đều đã trang bị sẵn sàng mới ra trận, âm thầm tính kế nhau trong bóng tối!
Tống Diên Từ không thừa nhận cũng chả phủ nhận mà mỉm cười, động tác vô cùng quen thuộc gắp thức ăn vào đĩa cho Chân Diểu, sau đó dùng dao cắt những mẩu thức ăn quá lớn và khó ăn trong một lần thành từng miếng nhỏ vừa ăn cho cô.
Trong âm thanh va chạm nhẹ nhàng của dao đĩa, có ba ánh mắt đang chăm chăm nhìn về chiếc ghế còn trống duy nhất còn lại bên cạnh cô.
Chân Diểu dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, chỉ có thể nghiêng đầu sang ngơ ngác hỏi: "Các anh... không ăn à? Mau ngồi xuống ăn cơm đi chứ?"
Lời cô vừa dứt, Tống Lịch Kiêu đứng cách đó gần nhất liền sải từng bước dài đi sang, gọn nhẹ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người còn lại thì mỗi người một hướng đi về phía bên kia bàn ăn, cuối cùng thì hai người họ ngồi xuống ở phía đối diện.
Bữa cơm này Chân Diểu ăn trong sự khó xử tràn trề.
Tài nấu ăn của Tống Diên Từ quả đúng là ngon hơn cô tưởng rất nhiều, ngon đến mức cô ăn không ngưng miệng được. Thế nhưng chỉ cần cô không nhịn được khen anh ấy vài câu trong lúc ăn thôi thì không khí trên bàn ăn lập tức trở nên vô cùng kì lạ.
Thế nhưng để cô ngồi an tâm vui vẻ thưởng thức đồ ngon mà không khen ngợi đầu bếp lại khiến cô cảm thấy rất áy náy.
Cô chỉ có thể thì thầm mãi trong lòng mình "Mình không thấy gì cả", sau đó không ngừng hưởng thụ thức ăn của Tống Diên Từ gắp cho, ăn no đến mức cô sắp không đi nổi nữa rồi.
"Anh Diên Từ, nếu mà anh không đi làm bác sĩ thì chắc chắn anh sẽ là một đầu bếp vô cùng tài giỏi đấy."
"Thích đến vậy à?" Tống Diên Từ không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cô: "Đợi đến khi em đến ở chỗ anh, khi nào anh rảnh sẽ tự tay nấu cho em ăn mỗi ngày có được không? Đồ ngọt anh cũng biết làm một chút đấy, em muốn ăn gì thì cứ nói với anh."
Mấy lời anh ấy nói đều không thèm nhỏ tiếng xuống, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
"Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết xong, bây giờ anh hai đã nghĩ về mấy việc tương lai hình như có hơi sớm rồi phải không?" Tống Lịch Kiêu hừ nhẹ, ánh mắt không hề có ý tốt liếc về phía Chân Hạnh.
Cảm thấy có điều không ổn, Chân Diểu liền đứng lên: "Em ăn no quá rồi, muốn đi ra ngoài dạo một lát."
Mùi thuốc súng như sắp lan tràn khắp nơi đã bị một câu này của cô đánh cho tiêu tan hết.
Cô chỉ để cho Tiểu Giai đi cùng mình đến vườn hoa, không chỉ vì chút tâm tư muốn trốn ở một chỗ khác cho yên tĩnh, phần nhiều là vì cô muốn ở một mình yên tĩnh để nghĩ xem tiếp theo mình phải làm như thế nào.
Về phía chỗ chú và thìm thì cô cũng không thể cứ thế bỏ mặc không hỏi han chăm sóc, nhưng quả thực thì hiện tại trong lòng cô vẫn còn sự cự tuyệt đối với họ.
Có lẽ là do cô bây giờ đã tìm được một nơi có thể cho cô cảm giác an toàn và một cuộc sống rất tốt, cô không muốn lại phải mò mẫm một mình trong bóng đen vô tận nữa, cũng không muốn làm phiền thêm ai đó khác nữa.
Chân Diểu thở ra một hơi thật dài, sau khi đã nghĩ kỹ thì muốn khiến bản thân mình bình tĩnh lại một chút, ít nhất thì bây giờ cô đã biết phải trả lời Chân Hạnh thế nào rồi.
Sau khi quay trở về, vừa lúc cô nghe được chú Lâm nói rằng đã chuẩn bị xong xuôi ba căn phòng ở trên lầu rồi, Tống Lịch Kiêu liền thấy kì lạ, nói: "Anh cả, anh ở tầng trệt sao?"
"Có vấn đề gì à?" Tống Lộc Bách nhướng mày một cách tự nhiên.
"Đây là nhà anh, anh muốn ở đâu thì ở thôi."
Chân Hạnh ngồi một bên nghe hai người họ nói chuyện, hơi nghiêng đầu nhìn về phía hành lang.
Nếu như lúc nãy ở trên hành lang đi ngang qua trước khi ăn cơm mà anh ta không nhìn nhầm thì hai căn phòng của cô và Tống Lộc Bách là nằm đối diện nhàu, chỉ cách có một hành lang rộng hai ba mét mà thôi.
Tuy rằng mấy năm nay anh ta không có ở trong nước, nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng đến việc anh ta biết đến nhân vật người còn cả của nhà họ Tống này, vô cùng lạnh lùng nhưng vẫn bảo trì được sự lịch sự và khách sáo, có dáng vẻ cao cao tại thượng. Lòng tốt không có lý do và sự quan tâm dường như không hề có chút liên quan đến người này, hơn nữa anh cũng không phải biết đến Chân Diểu từ nhỏ giống như đám người Tống Diên Từ.
Thế nên là, anh đối xử tốt với một cô gái không hề có liên quan gì đến mình một cách không có lý do, tại sao chứ?
"Tiểu thư, sữa của cô đã được hâm nóng rồi."
Chân Diểu nhận lấy ly sữa từ tay của Tiểu Giai, nhẹ nhàng uống vài hớp, Chân Hạnh ngồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói: "Diểu Diểu, mai anh đưa em đến một nơi."
"Đi đâu ạ?" Cô tò mò hỏi.
"Anh có một người bạn ở trong nước mấy năm nay làm công việc cứu trợ động vật nhỏ lang thang cơ nhỡ, hiện tại cậu ta có một cơ sở ở Tầm Thành, em có muốn cùng anh đi chơi một chút không?"
Ánh mắt Chân Diểu sáng lên: "Động vật nhỏ sao ạ?"
"Đúng vậy, chủ yếu là chó mèo lang thang ở thành phố."
"Em muốn đi xem thứ!"
"Được." Chân Hạnh cười nói, gương mặt hơi lãnh đạm của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn: "Sáng mai hai chúng ta cùng nhau đi sang đó."
Chân Diểu suýt chút nữa đã bật thốt ra câu được thôi, nhưng may mắn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cô kịp thời nhớ ra trong phòng khách còn có ba vị nữa, lời ra khỏi miệng liềng đổi thành: "Mấy người anh Diên Từ cũng là cố ý đến đây để chơi với em mà, ngày mai mọi người cùng đi với em có được hay không?"
Chân Hạnh hơi sựng lại, anh ta đúng là không hề nghĩ đến cô bé này sẽ nói như thế. Anh ta cũng hết cách, cười nói: "Em vui là được rồi."
"Trước khi quyết định thì tôi phải hỏi trước một câu." Tống Lịch Kiêu ngồi dựa trên ghế, lười biếng cất tiếng nói: "Anh chắc chắn muốn cho Diểu Diểu chơi đùa với bọn chúng? Anh có thể đảm bảo được bọn chúng sẽ không khiến cho Diểu Diểu bị thương không?"
"Chó mèo ở Trung tâm cứu trợ động vật đều đã được làm kiểm tra và điều trị tâm lý với huấn luyện hết cả rồi, ở đó có chuyên gia huấn luyện, chuyện này không cần phải lo lắng, tất nhiên, tôi cũng sẽ không để chuyện gì nguy hiểm xảy ra đâu."
"Nếu như có thể đảm bảo an toàn cho em ấy, tôi không có ý kiến gì cả." Tống Diên Từ hiểu rõ, nếu có thể tiếp xúc chơi đùa với động vật nhỏ cũng sẽ giúp ích cho việc điều trị tâm lý.
Tống Lộc Bách nhìn về phía cô gái đang vô cùng chờ đợi mong ngóng, ánh mắt anh hơi tối lại, trong mắt rất phức tạp: "Ngày mai mấy giờ?"
"Mười giờ."
Mặt anh không có biểu tình gì, hơi gật đầu một cái.
Thế là chuyện này đã được quyết định xong.
Chân Diểu biết rõ, cô không thấy được gì cả, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến sự hứng thú và yêu thích của cô cả.
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn rất yêu thích chó mèo, chỉ là cô lo rằng mình không thể chăm sóc tốt cho một sinh linh khác, thế nên cô mới không nói với cha mẹ mình là cô muốn nuôi thú cưng. Mà tình trạng của cô bây giờ, đến cô cũng là đang sống nhờ ở nhà người khác, còn chưa có năng lực tự chăm sóc cho bản thân mình nữa chứ đừng nói đến chuyện nuôi thêm vật gì nữa.
Tuy rằng đến trung tâm cứu trợ động vật thì cô cũng không thể nhìn thấy chó hay mèo gì, nhưng cô có thể chạm vào chúng, nghe thấy được chúng. Nhân viên của trung tâm cứu trợ thì chắc chắn cũng chẳng được bao nhiêu người đâu, cô cũng không phải lo lắng ở trước mặt mình có bao nhiêu ánh mắt dị nghị đánh giá.
Lời đề nghị này của Chân Hạnh vô cùng phù hợp với nhu cầu là sở thích của cô.
"Tối nay em đi ngủ sớm một chút đi nhé." Tống Diên Từ xoa đỉnh đầu cô: "Ngủ sớm để lấy tinh thần, ngày mai đi chơi mới không thấy mệt."
Chân Diểu thường ngày cũng đi ngủ từ rất sớm, nghe mấy lời này cô cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi đến khi cô nói chúc ngủ ngon với mọi người rồi biến mất sau cánh cửa phòng, thì mấy người đàn ông còn đang ngồi với nhau ở phòng khách lập tức đứng dậy, không hẹn mà cùng yên lặng ai về phòng người nấy.
Có thể là do vẫn còn có việc bận phải làm, cũng có thể là bọn họ không hề có hứng thú ngồi cùng nhau giả vờ hòa thuận một cách vô nghĩa. Đối với Tống Lộc Bách mà nói, thì cả hai vế này đều có.
Ba anh em bọn họ trước giờ vốn dĩ cũng rất ít khi cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, từ sau khi Chân Diểu được rước về nhà họ Tống thì tần suất bọn họ gặp nhau đã nhiều hơn trước rất nhiều rồi. Hơn nữa bây giờ còn ở đâu xuất hiện thêm một Chân Hạnh, càng không có lý do để họ phải ngồi lại nữa.
Trở về phòng sách, Tống Lộc Bách bắt đầu mở email mà khoảng nửa tiếng trước Từ Thừa gửi đến.
Trước đây anh không có chú ý đến hai người chú thím và người anh họ này của cô, thế là anh theo thói quen, bảo Từ Thừa đi điều tra tư liệu của cả nhà bọn họ.
Nội dung của tập tài liệu đơn giản rõ ràng, anh lướt từ trên xuống dưới, ngay sau đó ánh mắt của anh khóa vào hai từ nào đó ở một hàng chữ.
Nhận nuôi.
Đôi đồng tử của anh hơi co lại.
Vừa lúc anh định tiếp tục lướt xuống tiếp tục xem thì Chu Dự gọi điện thoại đến, bắt máy lên thì đầu dây bên kia vẫn là nụ cười bỡn cợt tùy ý, nhưng trong đó vẫn có vài phần nghiêm túc, hỏi: "Ngày mai cậu vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh em gái yêu dấu của cậu à?"
"Có chuyện gì thì nói đi." Ánh mắt của anh vẫn dán vào màn hình.
"Bây giờ tôi gửi cho cậu một cái email, cậu đọc rồi sẽ hiểu."
Lời vừa dứt thì trên màn hình liền nhảy ra thông báo của một thư email được gửi đến, Tống Lộc Bách nhíu mày, sau đó thì bấm mở email mới ra.
Vừa mới nhìn thấy trang chủ thì sắc mặt của anh càng lúc càng đen lại, trầm xuống.
"Vốn dĩ thì dự án này có rủi ro rất lớn, đừng có nói đến đám người trong hội đồng quản trị, cho dù là ông già nhà cậu thì khả năng cao cũng sẽ không đồng ý cho cậu làm thế đâu." Hiếm khi Chu Dự lại nghiêm túc đến thế: "Bây giờ đám người Phong Hằng nghe thấy
tiếng gió cũng muốn học đòi theo, muốn cược một ván, nguy cơ rủi ro của tập đoàn Tống thị lại tăng thêm hai mươi phần trăm nữa."
Tống Lộc Bách từ từ đứng lên, chỉ nhìn mấy số liệu trong máy bằng con mắt lãnh đạm không hề thay đổi.
"Thế nên?"
"Bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp. Thực lực và sức ảnh hưởng của Tống thị đã đứng đầu trong các ngành nghề rồi, không cần thiết phải mạo hiểm như thế."
"Tôi không tiếp tục phát triển lên, điều này không có nghĩa Tống thị có thể giữ nguyên thị trường như hiện tại. Người khác sẽ giành cơ hội tiến lên một bước, vậythì Tống thị sẽ bị đẩy lùi một bước." Tống Lộc Bách lạnh lùng bình tĩnh nói: "Từ trước đến nay thứ tôi muốn không phải là bình đẳng quyền lực với ai cả."
Chu Dự trầm mặc một hồi, sau đó mới cười lớn, nói: "Được rồi, trước khi gọi điện đến thì tôi cũng đã đoán được cậu sẽ nói gì rồi. Vậy ngày mai tôi sẽ đến công ty tìm cậu."
"Ngày mai?" Tống Lộc Bách nhíu mày hỏi: "Mấy giờ?"
"Ý nghĩ của cậu đã bị lộ sạch sẽ khi hỏi ra câu này đấy. Cậu cho rằng đây là chuyện cậu thức một đêm là có thể giải quyết xong sao? Vốn dĩ cuối tuần này cũng có không ít chuyện chờ cậu xử lý, lại có bao nhiêu chuyện bị cậu ép đến cuối cùng phải thức trắng đêm để hoàn thành? Trong đầu cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện ngày mai đi chơi với em gái hả?"
Anh nhíu mày ngồi lại xuống ghế, trầm mặc một lúc, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đã hứa sẽ đi cùng với em ấy rồi."
"Diên Từ và Lịch Kiêu cũng ở đó, cậu vẫn không yên tâm sao? Có tụi nó ở đó thì cũng thế mà, thiếu một người là cậu thì em ấy cũng không xảy ra vấn đề gì đâu."
Đầu ngón tay anh cong lên, nhắm mắt lại hít thở thật sâu mới nhịn lại cảm giác muốn dập máy.
"Không giống. Lần này còn có người tên Chân Hạnh là anh họ của em ấy nữa."
"Anh họ?" Chu Dự nghĩ một chút đã hiểu ra: "À, là cậu ta sao. Gia đình của cậu ta chẳng phải đã đi di dân rồi sao, chắc là cố ý vì em ấy mà trở lại hả. Đây chẳng phải là một chuyện tốt sao, anh họ của người ta cố ý từ nước ngoài bay về đây, cậu còn không yên tâm gì nữa chứ?"
"Cậu ta bay về là có ý muốn đưa em ấy đến Anh đấy." Tống Lộc Bách kiên nhẫn thấp giọng nói, hơi dừng lại một tí, anh nói tiếp: "Hơn nữa theo tôi biết thì Chân Hạnh là được nhận nuôi khi còn nhỏ, không có quan hệ huyết thống với nhà họ Chân."
Chu Dự cười lên: "Thế thì sao chứ?"
Thì sao?
"Không có quan hệ huyết thống thì sao chứ? Người ta đã có tình cảm như anh em họ mười mấy năm, cậu chỉ bởi vì bọn họ không có quan hệ huyết thống mà nghĩ rằng Chân Hạnh cậu ta có mưu đồ bất chính sao? Chuyện này không phải quá hoang đường sao?"
"Cậu không cảm thấy là tính chiếm hữu và du͙ƈ vọиɠ bảo hộ của bản thân quá mạnh rồi sao? Nói như thế nào thì anh ta cũng mới đúng là người anh chân chính của em ấy, rõ ràng ba người các cậu đã chiếm được món hời rồi, ngược lại các cậu lại đề phòng người ta sao?"
Tống Lộc Bách yên lặng không nói.
"Ngày mai cho dù có xảy ra chuyện gì, tệ đến đâu thì vẫn còn có Diên Từ và Lịch Kiêu ở đó."
Tống Diên Từ? Đáy mắt anh lóe lên một tia giễu cợt.
Từ sau chuyện lần đó, anh thế mà lại như có như không quan sát từng chi tiết bọn họ ở chung với nhau, cứ như đang muốn bắt tận tay con gái mình muốn yêu sớm vậy, càng nhìn càng thấy có nhiều manh mối.
Nhưng rõ ràng mấy thứ này đều không phải là điều vô căn cứ, nhưng cũng có khả năng, chúng chỉ là phỏng đoán của anh mà thôi.
"Ngày mai gặp ở công ty." Tống Lộc Bách chầm chậm nói, bàn tay nắm chặt ở trên thành ghế cũng dần dần thả lỏng ra.
*
"Không đi nữa?" Nụ cười trên mặt Chân Diểu đông cứng lại, không hiểu được nhỏ giọng hỏi: "Tại sao vậy anh?"
Cô nghe thấy tiếng đứng lên từ phía đối diện, giọng nam trầm ấm bình tĩnh nói với cô: "Ở công ty có việc bận rồi."
"Chuyện không quan trọng thì đẩy xuống trễ một chút đi. Đừng có làm Diểu Diểu thất vọng chứ." Tống Lịch Kiêu ý cười đầy mặt dựa người trên ghế, nhưng vẫn giả vờ khuyên nhủ một câu.
Chân Diểu vội vàng lắc đầu: "Em không có..."
Lời còn chưa kịp nói hết, người nào đó đã lướt qua cô đi mất rồi, mùi hương quen thuộc bỗng chốc đến gần rồi đi xa mất hút khiến lời nói trong miệng cô bị chặn lại.
"Tạm biệt anh..." Cô cúi đầu nhỏ giọng chầm chậm nói một câu.
Chân Hạnh nhíu mày nhìn theo dáng người đang rời đi, không vui quay đầu sang hỏi: "Diểu Diểu, anh ta thường ngày cũng đối xử với em như thế này sao? Đối xử tốt hay tệ toàn là xem ngày hôm ấy anh ta có vui hay không phải không?"
"Không phải đâu, anh Lộc Bách anh ấy... anh ấy rất tốt." Chân Diểu ngượng ngùng cười, nhưng cũng chỉ giải thích một câu như thế.
"Tôi biết tính của Lộc Bách, nếu như không phải ở công ty phát sinh chuyện vô cùng hệ trọng thì anh ấy sẽ không thất hứa đâu." Tống Diên Từ cười nói: "Xem ra thì hôm nay chỉ có ba người bọn anh đi cùng với em rồi."
"Như thế cũng đã rất tốt rồi ạ." Chân Diểu cười tươi, trong lòng tuy có chút cảm giác mất mát, thất vọng nhưng cô cũng sẽ che giấu cho qua hết.
Không khí bên trong biệt thự ấm áp, vui vẻ hòa thuận, một chiếc xe hơi màu đen không tiếng động chạy ra khỏi cổng.
"Giám đốc Tống, Chu thiếu bảo nửa tiếng sau cậu ấy sẽ đến công ty, có lẽ sẽ đến ngay sau chúng ta thôi." Từ Thừa vừa lái xe vừa báo cáo lại với anh.
Đợi anh ta nói xong, Tống Lộc Bách ngồi ở hàng ghế sau chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.
Từ Thừa thấy thế cũng không dám tiếp tục mở miệng nói nữa. Anh ta biết rõ anh cố ý để trống ra hai ngày này là để có thể ở bên cạnh cô tiểu thư nhỏ ở nhà, bây giờ tất cả mọi người đều ở đó, thế mà đúng lúc này anh phải ra ngoài làm việc, chuyện như thế này xảy ra trên người ai thì cũng sẽ khó chịu giống như thế thôi.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ngay trước cổng tòa nhà Tống thị.
Chu Dự quả thực chỉ đến trước anh có vài phút, sau khi gặp mặt nhau thì hai người họ một trước một sau, một người ở trong phòng xử lý các việc giấy tờ, người còn lại đi đến phòng họp để tổ chức họp khẩn cấp.
Một đám người giám đốc cấp cao của Tống thị đã ở trong phòng họp chờ đợi, cuộc họp này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Chu Dự lúc này đem đặt trước mặt anh một tập tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn các số liệu, Tống Lộc Bách nhìn xuống liếc nhanh một lượt, gật đầu: "Tôi sẽ lập tức thông báo cho bên hội đồng quản trị."
Hai người họ lại tiếp tục ngồi trong văn phòng bàn bạc tiếp về tình hình trước mắt, đến gần mười một giờ rưỡi, Chu Dự mới phát hiện người đang ngồi đối diện mình cứ khi có khi không nhìn về phía đồng hồ đeo trên tay.
"Đầu óc người nào đó hình như không có đặt ở đây thì phải?" Anh ta cười lớn.
Nhìn thấy người đối diện không lên tiếng phản bác, anh ta cũng tiếp tục giả vờ không biết gì, hỏi đi hỏi lại, cứ xác nhận nhiều lần các thứ chi tiết, muốn thử xem người đối diện vẫn còn có thể giả bộ thêm được bao lâu.
Qua hơn năm mươi phút sau, Tống Lộc Bách cuối cùng cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, cúi người cầm lấy cái áo khoác đang vắt bên thành ghế.
"Trước mắt thì bước này của cuộc đàm phán đã không còn vấn đề gì nữa rồi." Anh ngước mắt nhìn sang, nói, tiện tay chỉnh sửa cà vạt một chút: "Những chuyện còn lại thì đợi bên hội đồng biết hết rồi nói tiếp."
"Cậu thế này là muốn đi đâu sao, Tống đại thiếu?" Chu Dự vẫn còn tiếp tục giả ngốc.
Nhưng người đối diện cũng lười trả lời anh ta, chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi cứ thế đi thẳng ra cửa.
"Tống Lộc Bách." Chu Dự cũng đứng dậy theo anh, nở một nụ cười đầy hàm ý: "Chỉ một buổi nói chuyện sáng giờ thôi, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cậu đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần rồi? Tôi quen biết cậu đã biết bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ thấy cậu mất kiểm soát và lơ đễnh như vậy bao giờ đấy."
"Bây giờ thì cậu thấy rồi đó." Tống Lộc Bách không hề quan tâm, tùy ý nói cho qua chuyện, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
"Một người là anh họ chân chính về mặt pháp luật, hai người là người anh trai tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại thân thiết như ruột thịt, ba người như vậy ở cùng với em ấy, đến một nơi được bảo đảm an toàn tuyệt đối, cậu đang lo lắng cái quái gì cơ chứ?"
Bước chân đang đi ra ngoài khựng lại một nhịp, ánh mắt thâm trầm từ từ xoay lại nhìn, cảm xúc trong ánh mắt rất khó hiểu được.
"Chỉ là muốn thực hiện lời hứa thôi."
Chu Dự lúc này cười lớn: "Cái cớ này chỉ là cậu tìm để tự lừa mình mà thôi. Vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng cậu đang tội nghiệp cho một cô gái mất đi ba mẹ nên muốn quan tâm chăm sóc em ấy nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ xem ra không chỉ có thế rồi."
"Lẽ nào cậu không cảm thấy, sự để ý, quan tâm chăm sóc của cậu đối với em ấy bây giờ khác xa với những gì một người anh trai nên thể hiện sao?"
Khi những lời này nói ra hết, cả phòng làm việc trở nên im ắng lạ thường.
Hồi lâu sau, Tống Lộc Bách mới lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ quá nhiều rồi."
Nói rồi, anh động mấy ngón tay đã nắm cứng thanh nắm cửa từ lâu, bước ra ngoài.
*
Tòa nhà Tống thị nằm ở khu trung tâm của Tầm Thành, vào thời điểm này thì giao thông không được thuận lợi lắm, từng chiếc xe nối đuôi nhau nhích từng nhích một trong đoạn đường kẹt cứng, người ngồi ở ghế lái nhíu mày, mấy chữ 'không hề có kiên nhẫn' được viết bằng chữ vàng sáng loáng trên mặt.
Lại là một lần đèn đỏ khác.
Tống Lộc Bách siết chặt vô lăng, gân xanh trên trán cũng đã nổi lên. Anh bỗng nhiên buông hai tay, tựa hẳn người ra sau, chống khuỷu tay lên cửa kính xe, bàn tay xoa bóp phần mi tâm.
Anh nhớ là bản thân mình rất ít khi mất kiên nhẫn hay để lộ cảm xúc của mình như thế.
Cảnh tượng buổi tối ngày hôm qua và sáng sớm hôm nay cứ hiện lên trong đầu anh, hết lần này đến lần khác. Mấy lời nói của Chu Dự cũng cứ lặp đi lặp lại bên tai anh.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi nhưng anh dường như đã quen với cuộc sống như thế rồi, thế nên khi có bất kỳ một người nào đó xuất hiện và làm thay đổi nó, anh sẽ cảm thấy mất kiểm soát, bắt đầu tính toán, lo được lo mất.
Khác xa với những gì một người anh trai nên thể hiện sao?
Hoang đường. Anh cười lạnh một tiếng.
Đèn đỏ lịm tắt, đèn xanh sáng lên. Tống Lộc Bách liền đạp chân ga, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn một tí nào.
Đủ thứ cảm xúc khó nói đang tranh đấu không ngừng ở trong lòng anh, như muốn trào ra ngoài.
Khi xe của anh dừng lại ngay trước cổng của trung tâm cứu trợ động vật đã là một tiếng đồng hồ sau rồi, trong lúc đó anh có thể gọi điện để hỏi bọn họ có còn ở đó hay không thế nhưng anh vẫn cứ im lặng không nói, đi thẳng đến đây.
Nhìn về phía cổng lớn thi thoảng lại có người đi qua, Tống Lộc Bách bỗng nhiên cảm thấy chuyện này thật hoang đường.
Anh đang làm cái gì vậy? Việc quan trọng ở công ty cũng xếp lại một bên không làm, cố gắng rút ra chút thời gian rảnh rỗi, vội vội vàng vàng chạy đến đây, mấy điều này là tại vì sao chứ?
Sau đó anh khởi động lại xe, vào đúng lúc anh đang định quay đầu xe để rời đi thì có mấy bóng người xuất hiện ở cửa.
Ba người con trai cao lớn đứng xung quanh bảo vệ một người con gái nhỏ nhắn, mấy người bọn họ đều vô cùng vui vẻ. Bỗng nhiên có khoảnh khắc cô gái ấy bước không vững, dáng người chỉ vừa hơi loạng choạng một chút thôi thì Chân Hạnh đứng sau lưng đã nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cô gái, bảo vệ cô gái nhỏ trong lòng.
Tống Lộc Bách hít một hơi thật sâu, thông qua kính chắn gió chứng kiến hết một màn này.
Chính vào khoảnh khắc ấy, anh đã có thể cảm nhận rõ ràng được thứ cảm giác mông lung nhưng mạnh mẽ ở trong lòng mình ban nãy khi trên đường đến đây.
Đó chính là cảm giác ghen ghét đố kị. Không phải là sự tị nạnh hơn thua của anh em với nhau, mà nó là sự đố kỵ của một người đàn ông đối với một người đàn ông khác.