Tiếng thét đột ngột khiến Thần Nam đang hăng say giết chóc tỉnh lại, hắn cả kinh, ở Thiên giới cũng có người nhận ra tên hắn, quả không tin nổi.
Trên không cuộn trào ma vân, mấy trăm tu giả kéo tới, trong đó có một nam tử cao lớn khôi vĩ, đầu tóc đỏ lòm, lưng có thần ma dực, mắt đượm thù hận ngưng thị vào hắn.
“Hỗn Thiên tiểu ma vương!”
Thần Nam vô cùng kinh ngạc, tiểu tử này đã lên Thiên giới quả ngoài ý liệu của hắn, đồng thời khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Giờ thì thân phận hắn sẽ bị bóc trần, Thần gia, Đạm Đài Tuyền, Lý Đạo Chân, cùng cố nhân vạn năm trước sẽ liên hệ đến thân phận con Thần Chiến của hắn…
Mấy trăm người này là cao thủ Hỗn Thiên phái, từ khi Hỗn Thiên tiểu ma vương lên Thiên giới, biết được mọi chuyện về Thần Nam liền đoán ra thân phận, vội nghĩ cách bẩm báo với bản môn sư trưởng.
Hỗn Thiên lão ma vương bị Thần Nam bắn tan nhục thể nên hận hắn nhập cốt, lần này biết tứ phái đại quân vây hắn liền phái bản môn nhân mã đi, đồng thời sai Hỗn Thiên tiểu ma vương lãnh đạo, xem y có nhận ra người quen không.
Chuyện này quan hệ trọng đại, Hỗn Thiên phái biết đôi chút bí ẩn về Thần gia, vạn năm trước gia tộc này có một cái thế thiên tài thành “đệ cửu nhân” trong truyền thuyết nhưng sau cùng lại đại khai sát giới, phản lại gia tộc rồi biến mất.
Thần binh tàn hồn trong thể nội Thần Chiến lại hiển hiện ở Thần Nam, nếu hắn từ Nhân gian giới lên ắt không quan hệ gì với Thiên giới Thần gia, thậm chí là con cháu của phản đồ bị Thần gia truy sát.
Mà như vậy dù Hỗn Thiên phái diệt Thần Nam cũng không lo chạm vào Thần gia, nếu rút thần binh chi hồn của hắn trao cho Thần gia có khi lại kết thành minh hữu với gia tộc biến thái này.
“Thần Nam, ngươi quả vượt ngoài ý liệu của ta nhưng hình như ngươi đi đến đâu cũng dấy lên mưa máu gió tanh, đúng là kẻ bất tường.” Hỗn Thiên tiểu ma vương tại Nhân gian giới mấy lần đại chiến với hắn đều thất bại, thấy cừu nhân liền đỏ lừ con mắt.
Người Hỗn Thiên phái nghe vậy liền hiểu Thần Nam không phải do Thiên giới Thần gia bồi dưỡng ra, tức thì không còn cố kỵ nữa.
“Giết...”
Mấy trăm người cưỡi ma vân hùng hổ tiến tới.
Đối diện ngàn người vây giết, hắn dần cật lực, lại thêm mấy trăm kẻ đầy sinh lực, tình thế càng bất lợi.
Đồng thời, sự tình bất lợi hơn cho hắn xảy ra.
Hỗn Thiên phái có mấy chục người lơ lửng trên không quát vang: “Người này tên Thần Nam, là cường giả từ Nhân gian giới phi thăng, không liên quan đến Thần gia Thiên giới, có thể là con cháu phản đồ Thần Chiến của Thần gia, dù xé xác hắn rồi mang thiên hạ đệ nhất đao đến Thần gia ắt không gây xung đột.”
Nghe vậy, ai cũng hiểu ra, những cái thế cường giả như Thi Hoàng, Thanh Thiện sẽ không còn cố kỵ gì mà xuất thủ, tịnh không có ai ngăn cản, Thần Nam chết chắc.
“Giết...”
Thần Nam đại nộ, hận không thể diệt ngay Hỗn Thiên tiểu ma vương, y bất ngờ lên Thiên giới khiến thân hận hắn bại lộ, không lâu nữa chắc toàn Thiên giới sẽ biết.
Những ưu thế trước đó của hắn tan như mây khói: phản đồ Thần gia, cừu địch của mấy Thần Vương, khác nào là Thiên giới công địch!
Hắn gần như phát cuồng, ngửa mặt hú vang, thể nội huyền công vận chuyển không ngừng, kim sắc nguyên khí lan tràn, thần hỏa cháy rực bên ngoài thân thể hắn.
Bảy thần binh hiện quanh thân thể, một bóng dáng vàng chóe xuất hiện sau lưng, thần đao sáng rực xuất hiện trên tay phải, định địa thần thụ bên tay trái.
“Giết...”
Tiếng hét do hắn phát ra vang lừng, tình thế này buộc hắn bất chấp tất cả, tận lực chém giết cừu địch.
“Soẹt…”
Sấm sét vàng rực liên tục xuất hiện quanh hắn, trên hư không kim xà loạn vũ, quanh thần đao cùng bản thân hắn ngoài nguyên khí màu vang còn có sấm sét, biến hắn thành một ma vương cao vời.
Thần quang sáng chói, kim sắc trường đao vạch ngang hư không, chém ra đao mang ba mươi trượng, nơi nào đi qua tay chân dứt tung tóe, máu phun xối xả, tàn thi toái nhục liên tục rớt xuống.
“Nghịch Thiên thất ma đao!”
Tuy huyền công đã chính chuyển nhưng dù bị kim sắc nguyên khí chế ngự, hắn vẫn bổ ra được thất ma đao, mang tâm thái quyết tử, tiến lên không lùi mới là chân nghĩa của ma đao, chỉ khi bị bức đến cảnh này mới phát huy được uy lực kinh nhân của môn ma công này.
Kim sắc thần quang phát ra từng trận huyết quang thê thảm, thất ma đao chém toái hư không, diệt thế chi uy được đẩy lên cực hạn.
Một đao đã tiễn mấy chục người về trời tây.
“Nghịch Thiên thất ma đao đệ nhị đao!”
Thần Nam như con sói sa vào tuyệt cảnh, mang tâm thái ngọc thạch câu phần bổ ra đệ nhị đao.
Đao mang sáng chói, huyết quang đại thịnh, hồng mang gần như hóa thành huyết sắc, đao mang quét qua, vô số người gào hét thê thảm, khắp thinh không huyết vũ bay bay, mặt đất nhuộm màu máu, cảnh tượng như tu la trường.
Hai đao chém ra, Thần Nam hạ gần trăm sinh mệnh, quanh hắn không còn địch nhân, cuối cùng hắn cũng mở được một không gian cho mình.
Nhưng những kẻ truy sát không sợ chết, mặc thi thể tan nát liên tục rơi xuống nhưng tất cả vẫn điên cuồng gầm hét lao tới.
“Giết...”
Cương thi, tăng phật...liên tục xung kích.
“Nghịch Thiên thất ma đao đệ tam đao!”
Đao mang triệt để biến thành màu máu.
Huyết mang chiếu rọi tầng không, thê thảm mà âm u, đâu đâu cũng như huyết sắc địa ngục.
Thần Nam xòe Thần Vương dực, mang lòng cùng địch đồng quy ư tận lao tới, đao