Dòng nước nhỏ xanh biếc như sợi dây lưng bằng ngọc uốn mình chảy, tiếng nước róc rách vang lên như tiếng reo vui vươn về xa xăm.
Trong nước có những viên đá trứng ngỗng màu sắc rực rỡ trải ra như bức tranh, cá gặp người vẫn tung tăng bơi lội, dấy lên từng làn sóng.
Vô vàn đóa hoa bừng mở, sắc màu đua chen, mùi hương thơm mát thoang thoảng trong không trung, thấm vào tâm tì mọi người, tiếng chiu lóc chóc vui tai như khúc ca rộn ràng theo gió bay xa.
Ngoài xa, tiểu hồ như viên lam bảo thạch phản xạ điểm điểm quang mang, đẹp đến mê người.
Tất cả đều an lành, thánh cảnh khiến lòng người say mơ.
So với Huyết hải, sa mạc, khung cảnh này quá mĩ lệ, khiến chúng thần phải chặc lưỡi than thầm.
Đây là lĩnh vực của Thời Không đại thần sao? Là một đạo trong Tiểu lục đạo? Đoàn người chìm trong thánh cảnh, ngay cả vườn tiên nơi Thiên giới cũng không được tường hòa như nơi này.
Chúng thần đặt chân lên hoa thơm cỏ biếc, đi vào phía sau của vùng không gian, dọc đường thắng cảnh vô số, cây cối lấp lánh thần quang, trân cầm dị thú gặp người không sợ…tất cả như trong thế giới đồng thoại.
Trong lúc đi tới, chúng thần phát hiện một việc vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đóa hoa rực rỡ, ngay khi trải qua thời khắc đẹp nhất liền nghịch chuyển kinh nhân, từ mãn khai trở về nguyên điểm - hoa lôi.
Khung cảnh đó khiến người ta kinh hãi vô cùng, mọi đóa hoa đều như vậy, đang nở bừng rực rỡ nhưng không kéo dài lâu mà từ từ nghịch chuyển thành những nụ hoa mơn mở chờ ngày xòe cánh.
Chúng hình như cũng đang luân hồi, liên tục quay lại, quá trình từ đóa hoa đang nở biến thành nụ hoa vô cùng mới mẻ mà kì dị.
“Không hổ là Thời không chi thần!” Ngay cả Đức Mãnh cũng phải lên tiếng khen: “Tuy đã tan biến vô số năm tháng nhưng đạo mà y sáng tạo ra vẫn vận chuyển theo pháp tắc chế định ban đầu, thật sự thần diệu.”
Pháp Tổ cũng vô cùng ngạc nhiên, cẩn thận quan sát mọi thứ.
Y là ma pháp sư từ Thái cổ thời kì, hơn nữa còn là tổ thần của tinh thần ma pháp, rất ít người sánh được về mặt nghiên cứu thuật pháp.
Y cảm giác được một cỗ sức mạnh bản nguyên của ma pháp ở đây.
Phát hiện này khiến Pháp Tổ suýt nữa kêu lên, sau đó y bỏ qua đám đông chung quanh, toàn tâm toàn ý chìm vào cảm ứng kì diệu, tìm đến nguyên bản khiến tâm hồn y lay động.
Nếu phát hiện, không chừng y sẽ nâng tu vi thêm một tầng.
Không chỉ mình y mà Nam Cung Tiên Nhi cũng vậy.
Thân là tổ thần từ Thái cổ thời kì, kiến thức quảng bác, dù gần đây nàng ta dốc tâm dốc lực tìm lại sức mạnh năm xưa nhưng còn mất nhiều thời gian mới mong triệt để khôi phục, nếu gặp được ở đây sẽ khôi phục trong một sớm một chiều.
Nàng ta thấy địa phương này khác hẳn những nơi khác, dường như có sức mạnh nguyên tuyền đang vẫy gọi, cơ duyên lớn như vậy mà nắm bắt dược, chưa biết chừng sẽ lên đến đỉnh cao.
Nam Cung Tiên Nhi thu liễm tuyệt thế mị thái, vưu vật diễm quan thiên hạ này tỏ ra vô cùng trang trọng.
Vừa nghiêm túc lại, dáng vẻ nàng ta như thánh khiết nữ thần, cơ hồ khiến người ta tưởng đó là một người khác với Nam Cung Tiên Nhi trước đây.
Đức Mãnh cảm thán xong, cùng dần thấy dị thường, y không phải người của thế giới này, đương nhiên không mẫn cảm như Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ nhưng từ biểu hiện của mọi người cũng tìm ra khí tức không tầm thường.
Sau cùng, y cùng tham gia tìm về sức mạnh bản nguyên của nơi này.
Thần Nam đương nhiên cảm ứng thấy, nhưng không quá để tâm như ba người kia, mà nỗ lực tìm Thời Không tháp, nhiệm vụ chủ yếu của hắn khi tới đây.
Thời gian trôi đi, chúng thần cũng nhận ra, học theo Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, bắt đầu dụng tâm cảm ngộ.
Duy có Thần Nam đằng không bay vào vùng sâu của phiến thiên địa này, đã đến nơi cần đến, y nhất định phải tìm thấy Thời Không tháp.
Bọn Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Lý Đạo Chân hỏi hắn muốn tìm gì rồi cũng tham gia đội ngũ truy tìm.
Ba con thần thú và Long Nhi càng không cần phải nói, chia nhau ra hành động ngay.
Hiện tại Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng đều là tiểu thiên giai cao thủ, nằm giữa khoảng Thần Hoàng đỉnh cấp và thiên giai sơ cấp, tiềm lực ngang ngửa với Long Nhi.
Ngoài thân thể chúng cháy rực chiến hồn chi hỏa, càng lúc càng sáng.
Xem ra Tử Kim thần long lạc hậu hơn nhưng nó lại chi phối được một thiên giai cao thủ chân chính, là Bất tử lão cường.
Mỗi lần nghĩ đến kẻ chiếm nội thiên địa của nó mà tu dưỡng, tu luyện hơn mười năm nay, nó lại phun lửa ra mũi.
Thiên Quỷ cùng Cổ Tư và nhóm cương thi, quỷ mị và người của Quang Minh giáo hội là lực lượng tìm kiếm chủ yếu.
Thần Nam một mình phi hành hơn trăm dặm, hắn kinh dị nhận ra rằng mình đã đến điểm tận đầu của vùng không gian, phía trước là vùng hỗn độn, tất cả quy về bản nguyên, không hề có thông lộ.
Khắp vùng hỗn độn là những hoa rơi vô tận khiến người ta có cảm giác ưu thương, hương thơm dìu dịu ru hồn người.
Thần Nam không nghĩ nhiều, nhanh chóng chuyển hướng sáng góc khác nhưng chỉ hơn trăm dặm là đến tận đầu, lại thấy hoa rơi vô tận…
Cánh hoa sáng lấp lánh như ngọc, không biết chúng từ đâu mà liên tục bay bay.
Thần Nam bay đủ tám hướng, phát hiện nơi đây là một khu vực chỉ rộng chừng vạn dặm.
Tuy là một Huyền giới không nhỏ nhưng so với các đại không gian lại quá nhỏ.
Nhưng đây lại là một trong Tiểu lục đạo nổi danh.
Lẽ nào chỉ thế cũng thành một đạo được?
Vùng không gian này vô cùng tươi đẹp, là một mảnh đất lành, thánh cảnh chân thật.
Nhưng Thần Nam vẫn không tìm thấy manh mối liên quan đến Thời Không tháp, hình như nơi đây căn bản không có khí vật như thế.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo cũng tay trắng, tất cả tụ tập lại, đều không tin một đạo do Thời Không đại thần sáng tạo ra chỉ có diện tích vạn dặm.
Nơi đây thậm chí còn nhỏ hơn nhiều Huyền giới ở Nhân gian.
“Phụ thân xem bọn họ kìa…” Long Nhi kéo tay áp Thần Nam, chỉ vào bọn Pháp Tổ.
Lúc đó tam đại thiên giai cao thủ và Tây phương chúng thần đều nhắm mắt trầm tư, tựa hồ cảm ứng sức mạnh bản nguyên mà Thời Không đại thần để lại.
Thần Nam liếc mắt rồi nói với các bằng hữu tương trợ: “Có rất nhiều việc không thể cưỡng cầu, chúng ta không lấy được Thời Không tháp, chúng ta thử cơ duyên của mình, biết đâu lại được Thời Không đại thần tặng cho gì đó, ở đây hình như có sức mạnh bản nguyên của ông ta, ngay cả bọn Pháp Tổ, Đức Mãnh cũng động tâm, chứng tỏ không hề tầm thường.”
Mọi người đều đáp xuống thánh địa hoa cỏ thơm ngát, để mùi hương thấm vào tâm tì, nghe tiếng chim ríu rít, toàn bộ đều nhắm mắt, dụng tâm cảm ngộ.
Thời Không đại thần là nhân vật đỉnh cao năm xưa! Hai đệ tử là Không Gian