Thần Mộ Ii

Trống Chiều Chuông Sớm


trước sau


Bạch phát Thần Nam chầm chậm bay lên không, quanh mình là vô số cánh hoa lấp lánh bay múa, mưa hoa ràn rạt rải xuống.
Chúng thần kinh hãi, cảm giác thấy sức mạnh của phiến không gian khiến cơn mưa hoa biến hóa khác lạ, vây quanh Thần Nam.
Họ không biết rằng chính sức mạnh từ cơn mưa hoa khiến Thần Nam dù suy lão vô lực vẫn nổi trên không được.

Hắn cũng không hiểu vì sao lại có biến hóa này nhưng tâm thái vô cùng bình tĩnh.

Cũng vẫn có người hiểu được, ít nhất là Tiềm Long và Long Vũ, cả hai cùng lo lắng quan sát Thần Nam.

Long Vũ định tiến lên nhưng bị Tiềm Long ngăn lại: “Có lẽ…tại địa vực đặc thù này có những biến chuyển đặc biệt, hiện tại y không sao, đừng quấy nhiễu.”
Ma tính Thần Nam đương nhiên hiểu hết, bất quá hiện tại không thể xuất thủ với bản thể Thần Nam, hắn tuy tu luyện thành nhục thể nhưng sau này vẫn có chỗ cần đến bản thể.
Tuy thấy Thần Nam bị sức mạnh của vùng không gian đưa lên cao nhưng ma tính Thần Nam không cho rằng bản thể đủ thực lực tranh đoạt Thời Không bảo tàng, đại địch chân chính là Pháp Tổ, Đức Mãnh và Nam Cung Tiên Nhi.
Ba đại thiên giai cao thủ mắt ánh lên thần quang, nhìn ma tính và bản thể Thần Nam chằm chằm, bằng trực giác bản năng cũng phát hiện được tu vi của bản thể Thần Nam gần như cạn hẳn, chỉ là một người thường, còn ma tính Thần Nam không kém gì tu vi của hắn trước đây.

Sự tình kì dị này đương nhiên khiến tam đại cao thủ nhận ra tâm tính của ma tính Thần Nam khác hẳn lúc trước, nếu có một tâm ma, Thần Nam tóc đen đương nhiên là thế.
Nhưng có loại tâm ma mạnh đến thế sao? Lại cướp được sức mạnh của bản thể, biến bản thể gần như thành phế nhân, sinh mệnh cực kì suy nhược!
Cả ba dù cực mạnh cũng không đoán được thật ra là chuyện gì, họ không biết những gì Thần Nam từng trải qua, tu vi chân thật gần như bị phế.
Đương nhiên ba người không coi Thần Nam già cả kia vào đâu và chú ý đến Thần Nam tóc đen, kẻ có thiên giai tu vi.

Bốn thiên giai cao thủ giới bị lẫn nhau, không ai nhường ai.

“Cửu thiên thập địa, duy ngã ma tôn! Thiên địa đại sưu tác!” Ma tính Thần Nam hành động đầu tiên, ma ảnh mờ mờ từ thân thể hắn xuất ra tản đi bốn phương tám hướng rồi biến mất trên cao.
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền!” Thần sắc Nam Cung Tiên Nhi phi thường nghiêm túc, lạnh lùng hét lên, khác hẳn dáng vẻ lả lơi bình thường, thần thức cũng hướng lên không gian.
“Tinh thần phong bạo!” Pháp Tổ quát vang, Tinh thần ma pháp xuất kích, linh hồn dao động phần phật, tỏa đi khắp nơi tìm kiếm.
Đức Mãnh cũng quát vang: “Hắc hắc, kẻ hữu duyên sẽ được.” Toàn thân y hóa thành quang ảnh, di động khắp không gian với tốc độ khủng khiếp, lưu lại vô số tàn ảnh.
Tứ đại thiên giai cao thủ đều quyết chí lấy được, mối ngóc ngách đều cuộn lên tinh thần dao động, hô hoán tinh thần lạc ấn của Thời Không đại thần để lại, hòng từ đó tìm ta không gian chi môn thần bí.
Đối với thiên giai cao thủ, Thời Không đại thần là bậc cao cao tại thượng, đáng để ngưỡng vọng, nếu lấy được bảo tàng của ông ta, đúng là một món đại lễ khiến tu vi đột phá.
“Tùng…”
Tiếng trống ngừng lại nhưng tiếng chuông du dương vẫn bất tuyệt, tuy không vang vọng nhưng trong lòng người lại như tiếng vọng của trời cao, mưa hoa lất phất trong tiếng chuông.
Thần Nam như một người khách bàng quan, hoa bay đầy trời giữ cho hắn nổi giữa tầng không, lòng lặng như tờ quan sát tứ đại cao thủ, với thân thể hiện tại, hắn không thể tranh phong với họ.
Chúng thần cũng chăm chú quan sát tứ đại thiên giai cao thủ.
Long Nhi quan sát bản thể và ma tính Thần Nam, sau cùng đằng không bay đến cạnh bản thể Thần Nam.

Tuy phụ thân này tóc bạc già nua, không có công lực nhưng cậu cảm giác đó mới là phụ thân chân chính, mang tấm lòng từ ái của bậc làm cha.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đương nhiên nhận ra Thần Nam suy nhược mới là chân chính nhưng không tới, ba con thần thú cùng bọn Tiềm Long, Đại Ma, Huyền Trang bay lên cao, vây quanh bảo vệ hắn.
Họ cảm giác có khi hắn gặp cơ duyên nên đến bảo vệ.
“Phụ thân …” Long Nhi nước mắt chan hòa, thần sắc kích động, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhăn nhúm của Thần Nam.
Hắn cầm bàn tay bé nhỏ: “Hài tử đừng khóc, người ta đều có lúc sinh lão bệnh tử…”
“Nhưng tu vi của phụ thân cao như vậy, sao lại xảy ra…” Long Nhi liên tục rớt nước mắt.
“Có nhiều việc trên đời này không vì ý chí của chúng ta mà chuyển đổi, ai dự liệu được ta sẽ kết thúc như hôm nay.


Con sẽ lớn nhanh, đừng dễ dàng rơi lệ, nếu muốn phụ thân vui lòng thì phải nỗ lực vươn lên mạnh mẽ! Trên đời này, tuy có những sức mạnh thần bí chúng ta khó lòng nắm giữ nhưng thực lực bản thân phải là mạnh nhất, những thứ đó sẽ dần được hóa giải.” Thần Nam âu yếm vuốt ve mái tóc dài mượt của Long Nhi.
“Con sẽ mạnh lên, sẽ thành mạnh nhất! Con phải bảo vệ phụ thân.” Long Nhi nắm chặt tiểu quyền đầu.
“Di nào, chốc nữa ở đây có thể có biến cố phát sinh.” Thần Nam khẽ đẩy cậu bé.
“Không, con muốn ở lại bảo bệ phụ thân.” Long Nhi không muốn đi.
“Hài tử ngốc, phụ thân hiện tại không có gì nguy hiểm, tuy không có sức mạnh nhưng trực giác vẫn còn, con ở lại cũng không có tác dụng.

Đừng để phụ thân lo lắng, đi đi…”
Long Nhi không dám trái lời, bật khóc rời đi.
Cậu vừa đi khỏi, cánh hoa ngập trời đột nhiên bay lên cuồng loạn nhưng vòi rồng quấn quanh Thần Nam, tiếng chuông gấp gáp hơn, tiếng trông lại vàng lên.
“Boong…”
“Tùng…”
Tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời kinh ngạc, sao lại thế này? Tinh thần lạc ấn do Thời Không đại thần truyền lại từ ngàn vạn năm trước xuất hiện cạnh Thần Nam.
Ma tính Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đồng loạt lao về phía bản thể Thần Nam, hình thành một cơn lốc bên ngoài trận mưa hoa, chú thị vào hắn, nếu bảo tàng hiển lộ, họ sẽ xông vào.
Tiếng chuông du dương, tiếng trống trầm trầm liên tục vang lên, không gian quanh Thần Nam đột nhiên vỡ nát, vô số ánh sáng từ trong phát ra như từng lớp nối liền nhau, lấy hắn làm trung tâm rồi trải qua tứ phương.
Tứ đại cao thủ định xông lên, chợt tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong lòng họ, khiến cả bốn lắc lư, suýt nữa rơi xuống.
Không gian quanh đó phá toái, phảng phất như có vô số không gian chi môn mở ra, thánh âm tường hòa từ trong vọng ra, du dương hơn cả tiếng tiên nhạc.
Ráng quang như cầu vồng rải ra, rất nhiều tiểu thiên sứ bay

tới, quay quanh Thần Nam ca múa, trải qua ngút ngàn hào quang rực trời.
Tứ đại thiên giai cao thủ nhất thời ngây ra, sau cùng họ cũng hiểu bảo tàng ở đâu.
Trọng bảo do Thời Không đại thần lưu lại làm gì có chuyện ở tại vùng không gian này, với đại thần thông của ông ta, đương nhiên bảo tàng phải ở không gian và thời gian không ai biết, là loại bảo tàng vượt thời không! Tồn tại ở một phiên không trung khác! Có thể là ở quá khứ, cũng có thể ở tương lai.

Hiện tại không gian chi môn mở toang cạnh Thần Nam! Nhưng tiểu thiên sứ như hài đồng từ trong đó bay ra.
“Kẹt…”
Từ trong không gian chi môn phát ra vạn trượng hoàng kim thần quang, một chiếc hoàng kim chung lớn như căn phòng bay ra, kéo theo vô số tiếng chuông.

Hoàng kim thần quang xung thiên, vây quanh Thần Nam đang lập lờ, liên tục quay tít.
Đức Mãnh xông lên đầu tiên, nhưng trọng bảo hoàng kim chung do Thời Không đại thần để lại há phải loại phàm vật.
Quái sự xảy ra, y tuy xuyên qua mưa hoa nhưng nỗ lực thế nào cũng lại gần chiếc chuông được.
Tốc độ của đạt tới vạn dặm trong nháy mắt, dù chân trời góc biển cũng tới ngay nhưng đến gần hoàng kim chung liền tiến chậm như kiến bò, cơ hồ ngừng hẳn.
Hoàng kim chung quay quanh Thần Nam không lấy gì làm nhanh nhưng so với Đức Mãnh, đó vẫn là tốc độ ánh sáng.
Chúng thần sửng sốt, Đức Mãnh bị giữ bất động, y cũng phát hiện được việc dị thường, tốc độ sên bò này khiến y xấu mặt nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tốc độ nhanh như quang điện lại rớt xuống cảnh giới này.
Y giận dữ gầm vang đoạn lùi lại, cánh xa hoàng kim thần quang rồi, tốc độ lại khôi phục như thường.
Tất cả đều do hoàng kim chung!
Ai cũng thấy pháp bảo của Thời Không đại thần này có thể thay đổi thời gian khiến Đức Mãnh phi hành chậm lại.

Quả là bảo vật quý giá.
“Ha ha…” ma tính Thần Nam cười vang, càng khiến Đức Mãnh hổ thẹn, không ngờ thiên giai cao thủ cũng bó tay trước một tử vật.
Pháp Tổ xông lên tiếp theo, y thèm muốn hoàng kim chung cực độ, pháp bảo có thể thay đổi thời gian, nếu đem chống lại Thái cổ quân vương Hắc Khởi, không biết hiệu quả thế nào?
Y đem thiên giai thủ hộ ma pháp bố trí quanh mình, dồn cấm chú ma pháp công kích hoàng kim chung nhưng quái sự lại xảy ra, ma pháp công kích sáng chói tỏa ra màu sắc mĩ lệ lúc xuyên qua thần quang của hoàng kim chung, lại chậm như sên bò, coi như không còn hai từ tốc độ.
Pháp Tổ cũng bị giữ lại bên ngoài lớp thần quang y như Đức Mãnh, cảm giác thời phảng phất ngừng lại, mình hóa thành một hạt bụi trong chốn vĩnh hằng.
“Mọi người cùng lên.” Nam Cung Tiên Nhi quát vang.
Đương nhiên, dựa vào sức mạnh của một thiên giai cao thủ không thể lấy được hoàng kim thần chung, bốn người liên thủ phá vây trước đã, sự tình sau này sẽ tính.
Tứ đại cao thủ cùng xông lên, hoàng kim thần chung chậm rãi quay quanh Thần Nam phát ra những tiếng gấp gáp, tốc độ nhanh hẳn.
Nhưng bốn cỗ áp lực khủng khiếp khiến hoàng kim thần quang thu liễm hẳn lại, ảm đạm dần, các tiểu thiên sứ cực kì hoảng loạn.

Nhưng lúc đó tiếng trống vang vọng, một chiếc trống màu xanh lớn cỡ căn phong từ không gian chi môn tiến ra, toát lên vô tận sát khí, khiến thân hình tứ đại thiên giai cao thủ ngừng lại.
Trống xanh, chuông vàng hợp lại, cùng gióng lên, hoàng kim thần quang và hà quang xanh biếc lao vút lên trời, tỏa rộng ra, bảo vệ Thần Nam vào trong.
“Hắc hắc …” ma tính Thần Nam cười lạnh, đột nhiên bỏ rơi tam đại cao thủ, lui về phía bản thể Thần Nam.

Hắn cho rằng mình và bản thể đồng tông đồng nguyên, hai bảo vật sẽ không bài xích, chỉ cần dung nập vào thể nội Thần Nam, hai bảo vật đó là của mình.
Nhưng chuông và trống căn bản không nhận, thần quang và hà quang giữ hắn lại trên không, nửa bước cũng tiến nổi.
“Chết tiệt, sao lại thế?” Ma tính Thần Nam gầm lên.
“Ha ha…” Nam Cung Tiên Nhi cười lên như chuông bạc: “Liên thủ mau.”
Tứ đại cường giả liên thủ, bốn cỗ sức manh bùng phát khiến hoàng kim chung và thần cổ ánh sáng ảm đạm hẳn, chúng dù thần dị nhưng đối diện là tứ đại thiên giai cao thủ.
“Boong…”
“Tùng…”
Trên không, tiếng chuống và trống càng lúc càng gấp gáp, liên quay quanh Thần Nam.
Sau cùng, toàn bộ không gian chi môn mở tung, một vùng hào quang chói rực chiếu sáng bầu trời, một thế giới hoa thơm chim hót xuất hiện, như hải thị thần lâu nổi trên cao, hoa thắm bừng nở, ngũ sắc thần quang lấp lánh, cấy cối xanh om chiếu xạ, Thần Nam lọt vào vùng thánh cảnh.
“Thời Không bảo tàng.”
Tứ đại cao thủ đồng thời hô lên kinh hãi, Thời Không bảo tàng đã hiển hiện.
“Có Thần Chung Mộ Cổ là có bảo tàng.” Thời Không đại thần tóc trắng ba ngàn trượng hóa ra ảo ảnh xuất hiện trên không rồi tiêu tan.
“Boong..” Hoàng kim chung quang mang vạn trượng, rồi vỡ nát thành đạo đạo hoàng kim chú phù.
“Tùng…” Thần cổ xanh biếc cũng tan ra, hóa thành đạo đạo thần phù màu xanh.
Thần phù hai màu quấn lấy nhau, lướt về phía bản thể Thần Nam, toan tiến vào thể nội hắn.

Tứ đại cao thủ đồng thời biến sắc, quát lớn lấn lượt thi triển đại thần thông, hòng ngăn lại.
Thần mang sắp tiến vào thể nội Thần Nam bị tứ đại cao thủ kéo lại, song phương giằng co trên không, thần phù xa xưa phát ra hào quang chiếu rọi thiên địa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện