Huyết quang xung thiên, cốt nhục tan nát của Thần Nam rải khắp hư không nhưng chiến ý bất khuất chống trụ cho bán hồn, vẫn tản khắp thiên địa, phương thiên họa kích sắp tan tành vẫn đính chặt với hồn phách Tam tổ.
Nỗi đau xen lẫn sát ý lan khắp không trung.
Khí tức của hắn suy nhược dần, Đại tổ và Nhị tổ lại vô tình lạt thủ, bán hồn cũng sẽ tan nát.
Hoàng kim chung che kín thiên địa, kim quang sáng rực, lấp lánh, vây chặt khu vực này thành một phiến tuyệt vực!
“Vì sao lại thế, sao lại không phá được số mệnh?”
Nữ tử đang quỳ khóc ra huyết thủy, thanh âm thê lương phiêu đãng khắp thiên địa, mất chồng rồi con trai, cả cháu cũng bị giết, tim bà tan thành vô số mảnh.
“Chồng, con ta rồi hôm nay đến tôn nhi…”
Thần Nam hệt như đại bàng gãy cánh, liên tục vung tàn dực giãy giụa giữa đất trời.
Tuy đã vô lực nhưng không chịu buông xuôi.
“Tổ mẫu mau đứng dậy, cháu không muốn người như thế.” Thần Nam bi phẫn, đối diện với Đại tổ và Nhị tổ vô tình, hắn đâm cứng Tam tổ, gầm lên: “Ta làm thiên cổ ác nhân, trước khi chết phải kéo theo một tên bằng không sao đáng là kẻ khi sư diệt tổ.”
Mục quang Đại tổ lạnh tanh, không hề có chút tình cảm nào: “Ngươi còn cơ hội sao?” Đoạn dùng tuyệt thế đại thần thông phát ra một đạo thần quang nhập vào hồn phách Tam tổ, bảo vệ cho lão.
Thần Nam dùng phương thiên họa kích đâm vào linh hồn Tam tổ, lùi lại, cười lạnh lẽo: “Đều là các ngươi bức ta, hiện tại ta đã cùng đường.”
Hắn ngửa mặt gầm vang, thanh âm vạch ngang bầu trời khiến kim chung vang lên những tiếng ong ong, sát khí lan tỏa.
“Đem ma hồn cho Viễn tổ, chi bằng ta tự nuốt lấy.
A….”
Hắn gầm lên gần như điên cuồng, trong linh thức lóe sáng, một hồn ảnh khai phá trùng trùng mê vụ, bay ra ngoài thế giới hiện thực.
Cũng giống hệt Thần Nam.
Nhưng hồn ảnh không có linh thức dao động, hoàn toàn do vô tận chiến lực ngưng tụ thành.
Đó là ma tính và Thái Thượng Thần Nam bị đánh tan.
Ma tính bị bản thể quét sạch linh thức, bảo tồn lại hồn lực, vốn định tìm cách chiết trung hiến cho viên tổ.
Nhưng việc xảy ra hôm nay khiến hắn tắt lịm cõi lòng.
Ma khiếu chấn thiên!
Chiến hồn vỡ tan, linh lực vô tận chảy hết vào bán hồn của Thần Nam, đồng thời rút sạch linh khí trong hoàng kim chung đưa vào thể nội hắn, huyết nhục tan nát lại ngưng tụ, bán hồn dính trên phương thiên họa kích cũng quay về.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, một Thần Nam vượt hơn cảnh giới đỉnh cao sống lại như hỏa phượng hoàng.
Thiên giai chiến hồn vỡ tan, hóa thành linh lực quay về bản thể, đồng thời bước lên tầm cao mới.
Tuy bán hồn không còn quấn lấy Tam tổ nhưng bản thể Thần Nam lại chộp lấy cổ linh hồn lão, giữ chặt trong lòng tay.
Thần quang được Thần lão đại đẩy vào thể nội Tam tổ vị bức ra, tan tành trên không, hóa thành điểm điểm tàn quang, vĩnh viễn tan biến trong hư không.
“Gào…”
Thần Nam lộ vẻ vẻ điên cuồng, cổ Tam tổ sắp bị hắn bẻ gãy, sức mạnh bản nguyên của thời không sắp được tung ra, đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức cũng sắp được thi triển.
“Không được làm càn.” Nhị tổ biến sắc, bật lên tiếng kêu, lão cảm giác được sát ý của Thần Nam, sợ hắn đang lúc cuồng nộ sẽ hạ sát thủ.
“Ngươi nói gì?” Giọng Thần Nam lạnh tanh.
“Cụp.”
Đệ nhất thức thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức xuất ra, một cánh tay của linh hồn Tam tổ bị đánh gãy.
Đại tổ lạnh tanh như lòng giếng, mắt xạ ra hai đạo lãnh điện, ngưng thị vào Thần Nam, lạnh lùng cất tiếng: “Bỏ y ra.”
“Ta không bỏ thì sao?” Giọng hắn cũng lạnh lùng, vô cảm không kém.
“Cụp.”
Một cánh tay khác của Tam tổ lại bị bẻ gãy, hóa thành điểm điểm linh khí, tiêu tán trong không trung.
Thần gia Tam tổ sắc mặt anh ác cùng cực, vết thương từ linh hồn khiến lão thống khổ cực điểm.
Nhưng bản thể Thần Nam hút linh lực của ma tính xong, thực lực tăng thêm một mức, lại dùng sức mạnh bản nguyên của thời không triệt để áp chế lão không thể động đậy, lão cũng không muốn kêu gào trước mặt tiểu bối.
Nhị tổ quát lớn: “Ngươi không để tâm đến người trong chi mình sao? Ngươ làm thế sẽ có bao nhiêu người bồi táng theo?”
“Kết cục đã được sắp sẵn, ta không làm thế cũng cải biến được con mẹ gì?” Thần Nam rít lên, đánh gãy chân trái Tam tổ.
Linh khí tiêu tán vào hư không, quang vụ dày đặc khiến Thần Nam toàn thân nhuộm máu trông càng đáng sợ, thân thể tụ lại phát ra sức mạnh phẫn nộ của linh hồn hắn.
Đại tổ lại khôi phục thần sắc lạnh lẽo vô tình, phi thường bình tĩnh nói: “Được, ngươi giết hắn đi, sau này ta thu thập tàn hồn của hắn, cùng với ngươi nữa, hiến hết cho Viễn tổ.”
“Đại tổ…” Nhị tổ rúng động trong lòng, kinh hoàng nhìn sang thân ảnh anh tuấn, lạnh lẽo kia, không ai hiểu được nét tàn khốc và vô tình của Đại tổ như lão.
“Ngươi nói gì?” Thần Nam không buồn để ý, đệ nhất thức thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức quả quyết xuất ra, đánh tan một chân của Tam tổ.
“Hài tử, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.” Bên ngoài hoàng kim chung, tổ mẫu của hắn đứng dậy, đến bân thần chung, nhìn qua lớp chuông trong suốt, truyền âm: “Con ngàn vạn lần không nên làm thế, bằng không cả đời này sẽ bị hủy.
Đừng vì nhất thời thống khoái mà gây ra những chuyện hối hận cả đời.”
“Tổ mẫu lùi lại đi.” Thần Nam không lay động, bái lạy tổ mẫu rồi quát vang với Đại tổ: “Mở hoàng kim chung!”
“Ta nói rồi, không cần uy hiếp ta, cứ việc giết y.” Đại tổ vô cùng lạnh lùng, bình tĩnh đến đáng sợ
“Giết.” Thần Nam gầm vang, nháy mắt đã chấn tan linh hồn Tam tổ.
“Hài tử mau dừng tay.” Tổ mẫu hắn tuy vẻ ngoài cực kỳ trẻ trung tú lệ, song lúc này tỏa ra uy nghiêm cực độ, truyền âm: “Không nên tuyệt tình, họ có thể nhưng con không thể.
Làm việc gì cũng nên bớt lại một chút đường lùi.
Con có thể phế tu vi của ông ta nhưng không được diệt linh thức.”
“Tổ mẫu, con…” Thần Nam xé tan Tam tổ, điểm điểm linh thức phiêu đãng trước mặt hắn, bàn tay nắm lấy đầy thống khổ.
“Hài tử nghe ta đi, mau dừng tay.” Tổ