Huyết quang và chiến hồn chi hỏa rợp trời.
Linh hồn và thân thể cháy rừng rực, chiến huyết sôi lên, hóa thành sinh mệnh chi quang sáng chói, chiếu rọi vùng trời.
Thần Nam kéo theo hoàng kim chung, khí thế thôn sơn hà, lao vào ma ảnh trên Nguyệt lượng.
Sinh mệnh chi hoa sáng lên, linh hồn chi hỏa cháy bùng, trong thời khắc bi tráng nhất, tiếng rống của Thần Nam vang khắp tam giới.
Tàn phá thế giới, Thiên giới, Nhân gian đều nghe thấy tiếng gầm: “Đốt cháy linh hồn cùng máu ta, hủy diệt theo Viễn tổ.”
“Giết.” Thần lão đại cảm giác vô cùng phẫn nộ, điên cuồng công kích sinh mệnh chi quang, định ngăn cản.
Thần lão đại đáng sợ.
Hung diễm ngút trời, vô tận ma quang vùi lấp sinh mệnh chi quang, ánh sáng chói lọi tắt ngúm.
Nhưng trong lúc tất cả ảm đạm đi, Thần Nam lại gầm vang, hào quang sáng bừng, đẩy lùi tử vong ma quang, hoàng kim chung xuất hiện những vết nứt như sứ rạn, đoạn vang lên tiếng nứt vỡ.
Trong hoàng kim chung, năng lượng nguyên bản điên cuồng tràn lan, như sóng Đông Hải vỗ bờ, năng lượng quét qua thiên địa.
Thần Nam như phượng hoàng từ đống lửa sống lại, kéo theo cơn bão lao vào ma ảnh vạn trượng.
“Soẹt.”
Chân trời xuất hiện khe nứt hỗn độn, bị năng lượng cuồng bạo oanh kích, lại tiếp tục nứt vỡ, thiên địa lay động, thời khắc thế gian sụp đổ cơ hồ đang tới.
Hắn muốn cùng hủy diệt với Viễn tổ.
Sức mạnh bản nguyên của thời không phát huy tới cực hạn, dù Thần lão đại tu vi kinh thiên, chấn cổ thước kim cũng khó lòng ngăn nổi Thần Nam đang phát cuồng.
Lúc này hắn chỉ còn niềm tin, quyết hủy diệt được vạn ma chi nguyên.
“A…” Thần Nam uy động tam giới, thế lan khắp chín tầng trời, dấy lên vô số hào quang sáng rực, đập vào ma ảnh.
“Gào…” Tổ ma gầm vang lục giới.
Thần tổ tàn hồn, tựa hồ có đôi chút ý thức, phát ra vô tận ma khí, từ Nguyệt lượng truyền đến tận Thiên giới.
Thiên địa tối tăm, cả thế giới chìm trong hắc ám.
Trên Nguyệt lượng, ánh lên đôi tròng mắt xanh biếc to lớn như hai mặt hồ sâu thẳm.
Viễn tổ từ từ mở mắt.
Ma quang quét qua chân trời, hư không tan tành, từng khe nứt hỗn độn trải ra các nơi trên Thiên giới.
Đồng thời, Viễn tổ thống khổ lắc lư ma thể, thiên địa rung chuyển, không gian quanh Nguyệt lượng bị hủy diệt, hóa thành hỗn độn.
Ở ngực Viễn tổ, sinh mệnh chi quang cháy sáng tựa hồ sắp phá tan thân thể lão.
“Giết.” Thần lão đại lao vào lồng ngực Viễn tổ, quát vọng ra: “Viễn tổ chưa hoàn toàn tỉnh lại, mau bảo vệ người.”
Nhị tổ theo lão vào, còn Tứ tổ và Ngũ tổ nghe lệnh, tăng tốc nhưng tất cả đã muộn, ngực Viễn tổ bị sinh mệnh chi quang xé nát.
Máu và linh hồn Thần Nam như thiên đao sắc lẹm, hủy diệt mọi ngăn trở.
Hồn phách Viễn tổ bị đào một hốc lớn.
Thần lão đại đuổi tới, dùng hủy diệt chi quang bao phủ Thần Nam cùng làn sinh mệnh chi quang đang ảm đạm dần.
“Ta xem ngươi còn chạy đi đâu, tên tiểu bối đáng chết, thà đốt hết linh lực cũng không chịu phụng hiến cho Viễn tổ…” Thần lão đại ngửa mặt gầm vang, đoạn cất giọng lạnh tanh: “Ngươi hủy diệt rồi, sẽ để nhi tử và nữ nhi của ngươi thay thế, sẽ có lúc phụ thân ngươi tới.
Ta đợi hắn lâu rồi, nhưng không ngờ hắn không vội đến cứu ngươi.”
Sinh mệnh chi quang của Thần Nam sắp phá diệt, cất giọng vô cùng hư nhược: “Ngươi quá tự phụ, không phải ai cũng coi việc của Thần gia là đại sự tại thời khắc Lục đạo hủy diệt, Thái cổ chư thần sẽ quay lại, họ có việc trọng yếu hơn cần thực hiện.
Ta, chỉ dựa và bản thân, chết thì chết, không có gì ân hận.”
Linh quang của hắn dần tan ra, Viễn tổ tựa hồ tỉnh lại, cuồng khiếu chấn thiên, uy lực bùng phát, bọn Thần lão đại cũng bị hất bay đi.
Cùng lúc, Thần ma đồ vẫn giới bị Thần tổ từ thể nội Thần Nam bay ra, ngăn cách hắn và Viễn tổ.
Hai mắt Thần lão đại xạ ra lãnh quang, từ phía trước Viễn tổ lao bổ vào Thần Nam.
Thần ma đồ như một tâm thuẫn bài khổng lồ đập mạnh tới, “ầm”, Thần lão đại bị hất văng đi.
Thần tổ không hiểu do ý thức hay bản năng sai khiến, ma trảo che kín đất trời, chụp lấy Thần Nam và Thái cực đồ.
Thần ma đồ điên cuồng quay tít, sinh mệnh chi quang của Thần Nam hình như bị kích phát hung tính, hỏa diễm sắp tắt lại cháy bùng.
“A, sao lại thế?” Thần lão đại lần đầu tiên gầm lên kinh hãi.
Không hiểu sao, linh hồn chi quang của Thần Nam càng lúc càng sáng, Viễn tổ không hút nổi linh lực tàn dư của hắn, ngược lại bị hắn nuốt chửng ma trảo và hồn lực.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại thế?” Nhị tổ cũng kinh hãi gầm lên.
Không hiểu từ bao giờ, mấy gốc dây mây xanh biếc từ Thần ma đồ chui ra, thần quang sáng rực bao phủ một nam tử giống hệt Thần Nam, từ trong Thái cực đồ rơi xuống.
Như quả chín đến lúc rụng.
Dây mây kỳ dị kết thành một Thần Nam khác.
“Ầm.”
Bên ngoài, bản thể Thần Nam sáng rực sinh mệnh chi quang, thoáng chốc đốt rụi dây mây, Thần Nam từ Thần ma đồ rơi ra bị chấn tan, hóa thành điểm điểm quang mang tan vào linh hồn chi hỏa rực cháy, chiến hồn chi quang nóng bỏng càng lúc càng sáng.
Nhưng mớ thần hỏa không hề tắt, không đốt cháy sinh mệnh chi năng mà hút lấy hồn lực của Viễn tổ.
Chuyện này… Thần Nam cũng không hiểu.
Hắn chỉ biết Thần Nam bị dây mây bao phủ xuất sinh từ Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhưng trước đây không rõ lai lịch, không ngờ lúc y tự hủy lại cứu tính mệnh mình, hơn nữa còn hút hồn lực của Viễn tổ.
Tựa hồ không phải y cố ý thanh toán Viễn tổ, mà do bản năng hút lấy bát phương linh khí, có điều hồn lực của Viễn tổ dày đặc, đương nhiên trở thành đối tượng bị hút.
Sinh mệnh chi hỏa ngày càng sáng.
Lúc này, hắn thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của dục hỏa trùng sinh!
Cơ thể đã hủy diệt, tái tạo lại ngay trong ma trảo của Viễn tổ, những gì cần thiết đều lấy từ lão.
Điên cuồng hút lấy hồn lực.
Thần lão đại và Thần lão nhị gần như phát điên.
Vạn trượng chiến hồn chi hỏa cháy rực, Thần Nam lao vào thể nội Viễn tổ.
Tất cả đã tan nát lại tái sinh, đồng thời hắn hiểu được lai lịch của Thần Nam trong dây mây.
“Thần Nam” đó khi tan tành lại dung nhập vào bản thể, không còn tình cảm gì ngoài một tiểu đoạn kí ức: đó là một nửa linh căn của hắn.
Vạn năm trước, hắn được người ta chôn trong Thần Ma lăng viên, nửa linh căn này do Thần bí nhân rút từ thể nội hắn, sợ trong quá trình hắn sống lại bị sức mạnh vô danh hủy diệt, nên lưu lại một nửa hỏa chủng phục vụ.
Tinh thần chi lực của thiên địa, tinh hoa của Sinh Mệnh nguyên tuyền ngưng tụ qua vạn năm mà hạt giống linh hồn này ngâm trong linh tuyền.
Thần Nam hồi lâu không nói gì, hắn mất hết một vạn năm? Không, một nửa linh căn đã thăng hoa trong thời gian đó.
Bây giờ song linh hợp nhất!
Ý nghĩa chân chính của dục hỏa trùng sinh là thế.
Cơ thể và chiến hồn được tái tạo, hắn cảm giác được sức mạnh chưa từng có, dùng hồn lực của Viễn tổ bổ sung, tôi luyện bất diệt chi thể mới.
Niết Bàn trùng sinh.
“Gào.”
Thần Nam ngửa mặt gầm vang, sống lại trong thân thể Viễn tổ.
Thái cực Thần ma đồ quay tít quanh hắn, ngăn bọn Thần lão đại và Nhị tổ.
Hai mắt Thần lão đại đỏ lòm như máu, mái tóc dựng đứng, cơ hồ phát cuồng, vẻ lãnh tĩnh trước kia tan biến.
Chiến hồn chi lực của Viễn tổ, sao lại thành toàn cho tên hậu bối này?
“Giết.” Lão gầm vang: “Giết hắn cho ta.”
“Viễn tổ, người mau tỉnh lại.” Nhị tổ điên cuồng gầm lên: “Viễn tổ, người mau tỉnh ngủ