Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 34


trước sau



Sáng ngày hôm sau, hai thầy trò Võ sư Huỳnh về sớm. Tùng kều cũng nhanh nhảu đánh xe về Hà Nội đón Ngọc Tiên. Chả có việc gì, hắn theo bố con anh Dần đi bán tranh ở cổng chùa Dâu. Mặc kệ hai ông già sang đền Lũng nói chuyện với ông Từ trông đền

- Này có biết gì không, tôi nghe mấy nhà quanh chùa kể, đêm qua ở chùa tiếng giống tiếng dê kêu be be rất to, sáng ra cả một vạt lúa chạy dài về hướng đền Lũng đổ rạp cả

- Có chuyện đó à? Hay là... mà chả biết cừu thì nó kêu thế nào nhỉ

-  Tôi hỏi bà chị ở bên Thanh Khương, bà ấy nói đêm qua chó trong làng cứ tru lên suốt đêm nghe mà sợ lắm. Chả hiểu rồi có chuyện gì nữa

Mấy bà, mấy chị đi lễ chùa sớm chuyện trò thần thần bí bí khiến ai nghe thấy cũng gờn gợn trong lòng
Đến trưa, Tùng kều đưa Ngọc Tiên đến. Nghỉ ngơi một lát ba người bọn hắn với anh Dần kéo nhau qua đền Lũng. Lúc này đã là đầu giờ chiều. Lớp học Hán Nôm ở gian phòng nhỏ phía bên tay phải đền đã mở cửa. Bàn ghế gỗ đơn sơ, cái bảng tự chế, gian phòng chứa đầy người, từ trẻ con đến thanh niên, các cụ đã lên lão cũng tụ tập về đây để học và dạy lẫn nhau.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, có Giáo sư Lê đứng trên bảng giảng dạy, mọi người đều phấn khích ra mặt. Ai nấy đều say sưa lắng nghe và ghi chép. Chỉ có thầy Giáp ngồi ở góc cuối cùng của lớp học, ngáp lên ngáp xuống ra điều chán nản lắm

Bọn hắn len lén vòng sang bên cạnh đi về chỗ cái giếng. Ngọc Tiên đứng từ xa quan sát trên dưới vòng quanh một hồi rồi quay lại nói với hai người bọn hắn


-  Đây không phải của Thất Sơn Thần Quyền

-  Thật à? Tùng kều hỏi

-  Chắc chắn, em không giỏi nhưng có thể phân biệt được mà. Cô quay sang Tùng kều đáp

-  Cái cách yểm này đúng là trông qua thì giống nhưng xem kỹ lại thì có điểm khác biệt rất lớn. Thần quản bùa này không phải các tổ của bên em. Tuy là bốn phía chặt chẽ con kiến cũng không lọt qua nhưng hình như có lối vào. Cô nói

-  Lối vào? Hắn ngạc nhiên

Hắn ngẫm nghĩ vẫn thấy không thông. Tại sao bọn hắn không thể tiến gần lại được nơi cái giếng mà cứ đi vòng vòng tại chỗ. Trong khi cái giếng này trước kia vẫn là nơi dân làng lấy nước để dùng. Tại sao họ lại tiếp cận được cái giếng. Nghĩ mãi cũng không có câu trả lời. Thêm nữa, tại sao có đám âm hồn ẩn náu ở chỗ gốc tre? Hàng trăm năm qua chúng không hề quấy phá dân làng? Chưa từng có truyền thuyết nào về việc người dân bị ma dấu, hay bị bịt mắt dắt đi như hôm qua.

Hắn đem hết những suy nghĩ của mình nói lại với Tùng kều và Ngọc Tiên. Bọn họ cũng đau đầu hoa mắt mà không tìm ra câu trả lời. Cả ba kéo nhau ra chỗ cây cầu đá ngồi ngắm ao, tiện thể suy nghĩ thêm

-  Em nói, cái chỗ này không phải các tổ trông coi. Vậy là ai trông coi. Có khi nào là một vị địa thần?

Hắn dường như thoáng lóe lên một ý nghĩ trong đầu, quay sang hỏi Ngọc Tiên

-  Đúng rồi, nhưng có phải là một địa thần hay không thì em không biết chỉ có thể đoán là một vị thần thôi

-  Nếu là một thần cai quản... vậy thì... mà không... chắc là vậy rồi. Hắn lẩm bẩm

-  Chắc cái gì? Tùng kều hỏi

-  Không phải khi chúng ta suy nghĩ hay tính toán, chúng ta luôn phát ra một luồng năng lượng hay sao? Chỉ cần là toan tính xấu, nhất định sẽ phát năng lượng xấu. Dù sao, nếu vị đó ở đây thì nhất định là bảo vệ cái giếng này

-  A... ha như vậy không phải là sẽ bị đọc hết tâm tư. Ngọc Tiên lên tiếng.

-  À vậy là đúng rồi. Người dân có thể đến giếng lấy nước vì họ đơn thuần nghĩ đến lấy nước thôi... Vì vậy em đừng có nghĩ đến anh khi vào đó, không là bị nhìn thấy hết đấy. Tùng kều quay sang Ngọc Tiên cười cợt.


-  Đồ điên. Ngọc Tiên cáu kỉnh quát

-  Hay là chúng mình cứ giả vờ vào múc nước nhỉ. Có khi lại qua được. Tùng kều đề nghị

Nói không bằng làm luôn cả ba đứng dậy kéo nhau đi về phía cái giếng. Tùng kều đi đầu tiên, vừa đi vừa cố ép cái đầu nghĩ đến việc lấy nước. Ba bọn hắn thuận lợi đi đến chỗ cái giếng không gặp trở ngại gì. Tùng kều cười ha ha, ra hiệu hắn đến giúp bê tảng đá chặn ở trên tấm gỗ che miệng giếng xuống.

Hai thằng bọn hắn hì hục bê tảng đá đặt xuống bên cạnh, Tùng kều vươn tay kéo miếng gỗ ra để sang một bên. Cả ba chúi đầu nhìn vào trong lòng giếng. Cái giếng phải sâu đến cả chục mét. Nước giếng không đầy không vơi, đục ngầu. Mặt nước lặng yên phản chiếu ánh sáng trông như một tấm gương bị bụi bẩn lâu ngày. Thành giếng bằng đá phủ đầy rêu phong. Từ trong lòng giếng luồng hào quang đủ bảy sắc cầu vồng ào ạt tràn ra.

Mắt Tùng kều dại đi, hắn giơ tay cố với cái gì đó dưới lòng giếng. Hắn và Ngọc Tiên còn đang kinh ngạc nhìn Tùng kều khó hiểu thì Tùng kều đã ngã lộn nhào vào lòng giếng. Ngọc Tiên hét ầm lên giơ tay kéo hụt không khí. Chỉ nghe tủm một tiếng. Tùng kều đã ngã chìm vào trong nước giếng đục ngầu. Hắn còn đang ngây cả người vì hoảng quá thì đã thấy Tùng kều lóp ngóp từ dưới nước trồi đầu lên kêu cứu. Hắn cuống lên.

-  Cố gắng tìm chỗ bám, đợi tao!

Hắn hùng hục chạy ra chỗ ô tô đỗ ngoài đường. Mở thùng sau xe ra tìm cuộn dây dù. Hắn với Tùng kiều thi thoảng vẫn rủ nhau đi phượt nên đồ đạc vẫn quẳng luôn trên xe.

Ôm cuộn

dây trong lòng hắn quắn lên chạy về chỗ cái giếng. Anh Dần đang ngồi cuối lớp há miệng say sưa nghe Giáo sư Lê giảng nghĩa từ, thoáng thấy hắn mặt cắt không còn giọt máu chạy vòng qua bức tường phía bên này. Anh vội vàng đứng dậy len lén rời khỏi lớp chạy theo hắn.

Từ xa đã thấy Ngọc Tiên đang chúi đầu xuống giếng gọi Tùng kều. Hiểu ra vấn đề, anh Dần vội vàng hỗ trợ hắn buộc dây vào gốc cây gần đó rồi nhanh chóng kéo dây thòng xuống giếng.

Ở dưới giếng Tùng kều lóp ngóp phì phì thổi nước ra khỏi miệng. Tùng kều bám lấy đầu sợi dây, gắng sức đạp chân vào thành giếng leo lên. Hắn với anh Dần ở trên ra sức kéo. Chật vật tì chân vào thành giếng leo lên. Tùng kều dẫm lên một tảng đá nhô ra lấy đà gồng sức nhấc thân mình lên.

Hụt một cái, tảng đá bỗng di động, Tùng kều mất đà ngã xuống nước tay vẫn bám chặt sợi dây. "Ục" một tiếng lớn, nước trong giếng như bị rút xuống. Tùng kều như bị một lực hút mạnh kinh hồn kéo tụt xuống đáy giếng. Nước giếng xoáy tròn như cái phễu. Tùng kều bị kéo xuống nước lút đầu. Ở phía trên hắn và anh Dần kinh hoảng ra sức kéo. Lực hút rất mạnh, cả hai người phải gắng hết sức để khỏi bị kéo theo mà ngã xuống giếng. Ở bên cạnh Ngọc Tiên hoảng hốt cuống quýt lên cũng ra sức bám vào sợi dây cùng với bọn hắn ra sức kéo.

Tùng kều lóp ngóp được kéo chòi lên khỏi mặt nước há mồm thở lấy thở để. Đất bẩn, lá cây mục, xương động vật bám cả vào người và mặt Tùng kều.
Nước dưới giếng đùn lên đục ngầu, mang theo bao rác rến. Cái xoáy nước biến mất. Ba người phía trên ra sức kéo cuối cùng Tùng kều cũng bò lên khỏi miệng giếng. Bốn người lấy miếng gỗ đậy miệng giếng lại, bê hòn đá về vị trí cũ rồi len lén vòng ra ngoài tránh để mọi người phát hiện.

Bọn hắn nhanh chóng quay trở lại nhà anh Dần. Tùng kều tắm rửa sạch sẽ lấy một bộ quần áo của anh Dần mặc tạm. Trông Tùng kều thật buồn cười. Áo, quần hơi rộng nhưng ngắn treo lòi cả cổ chân ra.

-  Hình như phía đáy giếng có một cái cửa lật ấy. Lúc tao đạp phải hòn đá ở thành giếng thì nó lật ra hút nước xuống. May mà lúc đó tao còn bám được vào sợi dây nếu không chắc bị nó hút thẳng xuống dưới. Quái lạ, đáy giếng thì lấy đâu ra xương động vật nhỉ? Tùng kều nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ánh mắt ngờ vực

-  Anh từng nghe nói có mấy người toan đến phá, bôi bẩn giếng bị mất tích đấy. Có khi nào...?


-  Có khi thế thật... Đến Tùng kều bám chặt sợi dây mà còn bị kéo xuống như thế, thì những người kia làm sao trụ được. Hắn lên tiếng đồng tình.

-  Thực ra, lúc bị ngã xuống giếng phản xạ tự nhiên sẽ là túm được gì thì bám đại lấy. Tảng đá đó lại chìa ra như thế. Nhất định bọn họ sẽ túm lấy mà đu lên. Ngọc Tiên phân tích.

Tự dưng Tùng kều thấy rởn hết cả da gà. Cái đống xương động vật khi nãy... Ôi... có khi nào?

-  Mà tại sao đang yên đang lành thì mày lao xuống giếng làm gì? Hắn quay sang hỏi Tùng kều.

Tùng kều lúc này mới nhớ ra. Lúc đó tự dưng hắn nhìn thấy mấy người ở dưới giếng đang giơ tay lên cầu cứu. Họ chồi lên chồi xuống dường như đã kiệt sức. Tùng kều cố vươn tay ra để kéo, vươn mãi, vươn mãi đến lúc nước ộc vào mũi vào miệng mới cuống quýt khua khoắng tay chân, gắng sức trồi lên mặt nước.

-  Xem ra giả vờ vẫn là giả vờ. Cuối cùng vẫn bị đọc ra. Hắn lẩm bẩm.

Cái giếng đó nhất định phải xuống. Nhưng mà phải có chuẩn bị cẩn thận. Ban ngày thật khó hành động, lỡ mà để dan làng hay ông Từ trông đền biết thì gay go to. Hắn thầm nghĩ.

Anh Dần kiếm thêm một cuộn dây thừng to nữa, mọi thứ được xắp xếp lên xe. Mười hai giờ đêm bốn người bọn hắn lặng lẽ như bốn tên trộm men theo bờ ruộng đi vào đền Lũng. Bố anh Dần cùng thầy Giáp và Giáo sư Lê đã ở sẵn đó từ chiều.

Mấy người bọn họ vòng sang bên cạnh men theo con đường nhỏ có bụi tre đi vào chỗ cái Giếng. Đêm ngày mười sáu trăng đã già nhưng vẫn sáng tỏ.

-  Bây giờ làm thế nào tiến gần được vào chỗ cái giếng? Bố anh Dần thì thầm hỏi

-  Không khéo lại như đêm qua, đi đến sáng vẫn quanh ở chỗ này. Thầy Giáp khe khẽ than thở

-  Giữ tâm vững vàng không suy nghĩ gì cả. Kiểu như mình vừa đi vừa thiền ấy. Con nghĩ sẽ được. Hắn nói

-  Đi cạnh cái lão này làm sao tao thiền được. Thầy Giáp cáu kỉnh nói



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện