Hắn muốn đến Hang Luồn, nghe bố hắn nói khi xưa có một trận đồ trấn yểm ở đây. Hơn ba mươi năm trước, những người đứng đầu Liên Hoa đã cùng nhau hóa giải trận đồ trấn yểm khủng khiếp ở nơi này. Lần đó bảy vị trưởng bối đều lần lượt qua đời. Trong vụ phá trấn yểm đó họ cũng tìm được rất nhiều manh mối về Hà Đồ và Lạc Thư để tìm ra chân mệnh Thiên tử. Tuy nhiên sự ra đi đột ngột của bảy người đứng đầu cùng sự mất tích của ấn Cửu tử từ trước đó, khiến họ không thể phá giải được bí ẩn "Phá điền thiên tử xuất"
Đến chân núi có biển đề "Tràng An cổ" bọn hắn tìm đường vào đến chỗ hang Luồn.
- Sao ở đây lại gọi Tràng An cổ, có phải cái khu du lịch sinh thái Tràng An cũng thuộc địa phận này không? Hương quay sang hỏi hắn
- Khu đó bên cạnh khu này. Nơi đấy là được quy hoạch, đục núi đá ra thông các hang động với nhau để tạo thành tuyến du lịch. Hắn trả lời
- Em muốn đi chỗ đó. Hương mè nheo
- Được rồi, trước khi quay lại Hà Nội mình qua đó đi một vòng rồi về. Hắn dỗ dành
- Nhất định phải đi đấy, em cũng muốn xem chỗ đó. Ngọc Tiên phấn khởi nói
- Ừ, nhất định rồi. Tùng kều đáp
Bọn hắn tìm thuê được một người lái đò chở bốn người vào hang Luồn. Đi dọc theo sông Sào Khê tiến về cửa hang Luồn, bốn bề núi cao hiểm trở che khuất tầm nhìn, cây cối um tùm. Sông Sào Khê này là một Tiểu Hoàng Long dẫn nước từ sông Đáy luồn qua các hang động, núi đá rồi đổ ra sông Hoàng Long. Cửa hang Luồn chính là long mạch chính quan trọng nhất.
- Dừng... dừng lại! Hắn hô to một tiếng
Người thanh niên đang trèo con thuyền vội dừng tay lại. Tùng kều quay sang hỏi hắn
- Có chuyện gì?
- Nhìn kìa. Hắn chỉ về quang cảnh chỗ miệng hang Luồn
Từ xa nhìn lại, cửa hang Luồn giống y hệt như một cái miệng con rồng đang nhả nước. Năm ngọn núi xung quanh như năm viên ngọc bích chầu vào. Mọi người đều ngỡ ngàng ồ lên khi thấy giống hệt như hắn phân tích. Bọn hắn nhanh chóng thảo luận "Cần phải lên đỉnh ngọn núi này quan sát một chút". Người thanh niên chèo đò dường như rất hứng thú với câu chuyện của bọn hắn, nên nhiệt tình cập thuyền vào bờ, tìm lối dẫn bọn hắn trèo lên trên.
Đứng trên đỉnh núi, trong lòng hắn một cảm giác kinh sợ tràn ngập. Các ngọn núi từ bốn phương đều chầu vào chỗ này. Hắn và Tùng kều thi nhau đếm, tổng kết lại, có đủ một trăm ngọn núi chầu vào huyệt này. Trời ơi, đây đích thị là huyệt đế vương, một đại huyệt. Chỉ có điều nó là âm huyệt hay dương huyệt thì hắn chịu. Thầy Hùng luôn tránh nhắc đến cái huyệt này. Có lẽ ký ức của ông đối với chỗ này không được tốt lắm.
Trong lúc Tùng kều và hắn đang say sưa đếm núi thì Hương quay đầu sang nói với Ngọc Tiên
- Mình xuống trước đi, trên này có gì hay đâu, kệ bọn họ
- Ừ phải đấy. Ngọc Tiên đồng tình
Thấy hai người các cô tìm cách leo xuống, anh chèo thuyền lập tức đi trước dẫn đường cho hai người. Xuống đến thuyền, cả hai lôi điện thoại ra selfie tíu tít vui vẻ. Thấy cả hai chụp ảnh đến tưng bừng, anh lái thuyền mới bảo "Để tôi chèo thuyền ra giữa dòng cho các cô chụp ảnh". Thế thì còn gì bằng, được lời như cởi tấm lòng. Cả hai hồ hởi đồng ý. Ra đến giữa dòng đúng là lấy khung hình đẹp hơn thật. Còn đang say sưa, tớ một kiểu, cậu một kiểu thì cái thuyền đột nhiên chòng chành khiến cả hai suýt ngã xuống nước. May mà anh lái thuyền dùng sào chống đỡ được.
- Quái lạ, sao thuyền lại chòng chành vậy nhỉ. Anh ta lẩm bẩm
Ngọc Tiên không biết bơi nên hơi sợ, cô cất giọng đề nghị
- Hay chúng ta cập vào bờ đã, đợi bọn họ xuống
Người lái thuyền dùng hai mái chèo khua nước điều chỉnh hướng mũi con thuyền tiến vào bờ. Chưa chèo được mấy khoát nước thì cái thuyền lại rung lắc nghiêng ngả. Không kịp bám vào mạn thuyền Hương ngã nhào luôn xuống nước. Cô hốt hoảng nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, vì dù sao cũng không phải là không biết bơi. Hai chân đạp nước trồi lên định bám lấy thành con thuyền gỗ thì bất ngờ hụt một cái, chân cô như bị ai kéo chặt lôi xuống nước. Cô ra sức vùng vẫy, nhưng không thể thoát nổi. Ngọc Tiên trên thuyền hét ầm lên hoảng hốt. Đuối sức cô bắt đầu chìm xuống nước. Áp lực của nước và lượng ô xy ít ỏi như xé rách phổi. Nước ộc vào mũi miệng của cô đau rát. Cô thấy mình mất dần ý thức, cả cơ thể bồng bềnh vô định. Một bàn tay đen xì đang nắm chặt lấy cổ chân cô. Cái vòng trầm không biết tuột khỏi tay lúc nào đang chìm dần xuống đáy nước.
Hai thằng bọn hắn cứ đứng ngơ ngẩn ở đó ngắm nhìn núi sông. Hương, Ngọc Tiên và người trèo thuyền đã xuống trước từ bao giờ. Bám theo cây cối dọc vách đá, bọn hắn lần mò đi xuống.
- Cứu... cứu... anh Tùng ơi, anh Sơn ơi... anh... anh ơi cứu bạn em
Tiếng người ngã xuống nước, tiếng Ngọc Tiên gào lên thất thanh, âm thanh đập vào vách núi vang vang. Hai thằng bọn hắn hoảng hốt lao xuống. Con thuyền đang lờ lững giữa dòng sông. Hương vừa ngã xuống nước, đang chới với trồi lên trồi xuống, miệng sặc nước cố kêu lên được một tiếng "Cứu em...." quẫy đạp rồi chìm nghỉm trong dòng nước màu xanh biếc. Ngọc Tiên thì ngồi trên thuyền run rẩy, kêu gào ầm ĩ, mặt tái dại.
Mắt hắn hoa lên, một cảm giác hoảng hốt, sợ hãi không cất thành lời. Tim hắn như bị bóp ngẹt lại. Chỉ kịp tháo giầy, hắn vội lao xuống nước bơi về phía con thuyền giữa dòng. Tùng kều cũng vội lao theo phía sau. Lặn sâu xuống, dòng nước xanh ngắt trong veo khiến hắn dễ dàng nhận ra vị trí của Hương. Cô đang chìm dần xuống đáy. Đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc bồng bềnh trôi trong nước. Như một con cá kình rẽ nước hắn bơi đến đó, ôm lấy kéo cô lên khỏi mặt nước.
"Vướng rồi" hắn thầm nghĩ. Hai bọn hắn bị mắc lại, hắn không làm sao kéo được Hương lên, dường như chân cô bị cuốn vào rong rêu dưới đáy sông. Hắn vội vàng ngoi lên mặt nước hít một ngụm khí lớn rồi nhanh chóng lặn xuống nước ghé miệng vào môi Hương truyền cho cô chút không khí. Lúc này Tùng kều cũng bơi đến nơi, bọn hắn cùng lặn xuống tìm cách gỡ cái thứ đang mắc vào chân Hương.
- Ôi mẹ...
Tùng kều quên mất mình đang ở dưới nước, há miệng định kêu làm nước tràn vào phổi, Tùng kều phải ngoi lên mặt nước, miệng phun phì phì, thở dốc rồi vội vàng, run run lặn xuống. Dưới đáy sông, không hề có rong rêu nào cả. Một đám đen xì nhớt nhát như đám bùi nhùi rách đang thò một cánh tay đen sì tóm chặt lấy chân Hương. Một khuôn mặt trắng bềnh bệch trương lên như ngâm nước lâu ngày, với đôi mắt chỉ còn hốc mắt trống không, đen kịt, mái tóc rối bù, che nửa khuôn mặt đang dật dờ trong nước làm bọn hắn khiếp vía.
Trong một giây, hắn lao xuống nghiến răng nghiến lợi dùng tay nắm chặt lấy cẳng tay đen xì đó. Trong đầu hắn thầm niệm thần chú.
Một cảm giác lạnh ngắt như thấu tận xương xuyên qua lòng bàn tay hắn. Cái thứ nhơn nhớt, dính dính ở trên tay khiến hắn buồn nôn. Khuôn mặt bềnh bệch trương phềnh như sắp nứt ra bỗng trở nên méo mó vặn vẹo. Dưới ánh sáng bị khúc xạ của dòng sông, trông nó thật ghê rợn, ma quái. Từ trong đám bùi nhùi một cách tay khác đã bị cá rỉa tróc thịt có chỗ lòi xương trắng thò ra túm chặt lấy tay hắn.
Từ cái vòng trầm hương trên tay hắn, hào quang nhọn hoắt như điện tỏa ra khiến nó rụt tay lại, vẻ mặt vô cùng đau