Hắn với Tùng kều im lặng chèo thuyền. Hương và Ngọc Tiên cũng không dám nói một lời. Trời đã bắt đầu tối. Không gian im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu lên trong bụi cây. Chỉ cần cất lên một tiếng, âm thanh sẽ đập vào vách đá vang vang, quanh quẩn trong bóng tối mờ mờ sương, quả thật là dọa người.
Tiếng khua nước cứ lặng lẽ ào ào. "Ọc... ọc..." phía dưới đáy thuyền phát ra âm thanh kỳ lạ. Hắn và Tùng kều dừng tay chèo ngó nghiêng
- Tiếng gì ấy nhỉ? Tùng kều khe khẽ
hỏi
- Suỵt... Hắn ra hiệu mọi người yên lặn
Tiếng động như móng tay sắc nhọn cào vào mạn thuyền nghe rồn rột. Bọn hắn giật bắn mình, không ai dám kêu lên một tiếng.
Tiếng rồn rột mỗi lúc một to, chiếc thuyền bắt đầu chòng chành, làn nước xung quanh mạn thuyền rẽ ra như có vật gì đang bơi. Bọn hắn ngồi co cụm lại trong lòng thuyền, tay lăm lăm mái chèo.
"Ùm... ùm...ùm" mặt nước nổi sóng bắn lên tung tóe. Những cái đầu tóc bù rù bết vào khuôn mặt trắng bềnh bệch trương phềnh bị cá rỉa có chỗ thò ra khúc xương trắng thò lên sát mép thuyền. Những hốc mắt trống trơn tối thui chằm chằm nhìn vào bốn người trên thuyền.
Cả đám đồng loạt hét lên kinh sợ. Hai cô gái co rúm lại rú lên nhắm tịt mắt ôm chặt lấy bọn hắn. Tiếng la hét đập vào vách núi, âm thanh như con ngựa lồng lên rồi lộn lại quật vào tai bọn hắn. Dưới mặt nước những cái đầu trắng bệch, có cái tóc rơi rụng từng mảng lộ cả xương sọ trồi lên. Khí đen tỏa ra đen kịt mặt sông
- Mày... chết...đi, chết đi
Tùng kều vừa rú lên vừa vung mái chèo ra sức quật vào các cái đầu vừa thò lên. Hắn cũng hốt hoảng vụt lấy vụt để. Lúc này bọn hắn quá sợ hãi mà quên mất một điều. Bọn chúng vốn chỉ là những âm hồn thuộc thế giới vô hình. Những cái mái chèo thẳng đầu chúng quật xuống nhanh chóng quật vào không khí. Chúng tản đi như một luồng khí đen rồi nhanh chóng quay lại thò đầu như muốn bò lên thuyền.
Lúc này anh thanh niên đã tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì rú lên kinh hãi rồi lại lăn ra ngất xỉu. Vụt một hồi mà chẳng ăn thua gì, bọn chúng mỗi lúc một đông, quây kín mặt sông. Lô nhô như những cái đầu lâu trương phềnh nổi trên mặt nước. Hắn hét lên
- Lôi bùa ra!
Ngọc Tiên cuống lên tay chân xoắn xuýt thò tay vào túi móc loạn lôi ra cả sấp bùa chú, cái vàng cái đỏ, cái trắng lẫn lộn. Bọn hắn vứt mái chèo xuống nước, túm vội đám bùa. Cứ kẻ nào thò tay bám vào mạn thuyền nhô đầu lên thì dán đại vào. Những tiếng rít lên đầy đau đớn lồng lộn trong không gian. Bọn chúng như chạm phải axit cháy bùng lên, rồi tan rã ra dưới nước.
- Bọn chúng là cái gì vậy. Tùng kều hét lên giữa những tiếng rên la gào rú của bọn chúng
- Là Ma nam... con Nam nam đó. Hắn trả lời trong lúc vẫn tả xung hữu đột dán bùa
Chẳng mấy chốc những lá bùa trong tay bọn hắn vơi đi chỉ còn vài cái. Bọn chúng dường như cũng sợ hãi bơi lui ra xa, giữ nguyên một khoảng cách với con thuyền không chịu rời đi
Chết rồi... chuyến này là xong rồi. Những lá bùa này mà hết thì bọn hắn bị chúng dìm chết là cái chắc. Những con Nam nam này chỉ có một mục đích duy nhất là kéo người khác xuống nước cho chết đuối để thế thân cho bọn chúng đi đầu thai.
Hắn kêu than trong lòng, cũng không biết làm gì lúc này, chỉ còn mỗi cách căng mắt ra canh chừng. Từ xa xa, trên mặt sông, giữa đám sương mù bảng lảng. Một đoàn thuyền đang từ từ lướt tới. Ánh đèn đỏ hắt xuống mặt nước lung lay, lập lòe trong bóng tối
- Ôi... chết, lẽ nào đoàn thuyền ma
Tùng kều hốt hoảng kêu lên. Hắn nhớ ngay đến đoàn thuyền như mộng như ảo lướt trên dòng sông Tô Lịch đêm hôm đó. Cả bốn bọn hắn cứng đờ cả người, cảm giác đã tới bước đường cùng. Bất ngờ tiếng người cất lên ý ới
- Ninh ơi... có phải thuyền thằng Ninh đó không?
- Người... là người thật mày ơi...
Tùng kều hô lên như bắt được vàng
Bọn hắn hò hét ầm ĩ. Đám bềnh bệch trương phềnh trên mặt nước trong thoáng chốc tản đi đâu hết.
Thì ra thấy thuyền của người thanh niên tên Ninh này đi từ chiều lý ra phải quay về từ lâu rồi mà đến giờ này vẫn không thấy bóng dáng đâu. Người nhà anh, cùng với những người cùng làm nghề chèo thuyền đưa khách bắt đầu lo lắng không yên. Trời đã tối mịt vẫn không thấy quay lại. Bọn họ không thể ngồi yên, tụ tập nhau lại, chèo thuyền đi tìm. Trời tối vào nơi núi non hang động, để đề phòng ai nấy đều dán một cái bùa vào ngay cái đèn treo trước thuyền. Giờ này hắn mới để ý, các lá bùa trên thuyền của bọn họ phát ra hào quang rực rỡ, tỏa sáng cả một khoảng sông. Chẳng qua lúc nãy, bọn hắn hoảng sợ, hốt hoảng lại mệt mỏi nên hắn không nhìn ra.
Mấy người nhìn thấy anh Ninh nằm còng qoeo trên thuyền, tay chân lại bị trói chặt, thì giương mắt nhìn bọn hắn đầy cảnh giác và tức tối. Hắn vội vàng xua tay
- Không phải bọn cháu... không phải đâu
Người đàn ông đứng trên con thuyền đối diện đưa mắt cảnh cáo nhìn bọn hắn. Tùng kều vội vàng gỡ hai cái áo đang buộc tay và chân anh Ninh ra, rồi lấy nước hất vào mặt anh. Anh Ninh choàng dậy ú a ú ớ. Mặt cắt không còn giọt máu, nói