Bọn hắn quay về nhà nghỉ, mỗi người chiếm một chỗ ngủ lăn ra. Sáng hôm sau, tám giờ mới bò dậy mà ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài. Kéo nhau đi ăn miến lươn, món ngon nổi tiếng ở Ninh Bình. Hương vị thơm ngon, đậm đà của bát miến làm bọn hắn tỉnh cả người.
Chín giờ sáng, đã thấy anh Ninh đợi bốn người bọn hắn ở bến đò. Trông mặt anh méo xẹo. Hắn hỏi
- Tối qua về vẫn chưa lại người hay sao mà trông anh ủ rũ vậy?
- Anh sợ lắm, chả muốn vào cái chỗ đấy đâu, nhưng mà ông ấy cứ bắt anh ở đây đưa các cậu vào. Anh Ninh than thở
- Anh không phải lo đâu. Hôm nay đã có thầy ở đó, chúng nó không dám làm gì đâu. Cùng lắm bọn em lại trói anh lại kéo về. Tùng kều nhe răng cười trên anh Ninh
- Mà sao hôm qua chúng mày trói anh chặt thế, tối về đau hết cả tay chân. Anh Ninh than thở
- Lúc đấy mà không trói anh lại như thế á, anh dìm chết hết lũ bọn em. Ngọc Tiên nói
- Thôi..., lúc đó có phải anh ấy đâu, là kẻ nào ấy chứ. Hương nói chen vào
Mỗi người một câu nói ra nói vào, vừa nghe thấy thế mặt anh Ninh lại tái tái đi. Chần chừ mãi cuối cùng anh Ninh cũng xuống thuyền đưa bọn hắn vào hang Luồn. Trên thuyền anh Ninh ra sức dạy hắn và Tùng kều trèo thuyền, lại còn chỉ dẫn kỹ càng đường đi lối lại cho bọn hắn. Trong lòng anh đang âm thầm tính toán, nếu chẳng may gặp chuyện như hôm qua, còn có đứa chở mình về.
Vào đến cửa hang Luồn, trên bờ dưới thuyền đồ lễ bày la liệt. Một cái long đình uy nghi kê trên bờ bên trong có hai mũ quan màu trắng, vàng, đồ lễ trang nghiêm, bên cạnh có bàn lễ nhỏ hơn có một cái đĩa và hai đồng xu. Trên hai tay đòn của Long đình có kê một tấm ván nhỏ bên trên đặt một chiếc gương tròn
- Cái gương này để làm gì? Tùng kều thì thầm hỏi
- Để khai quang đấy. Hương đáp
Bên cạnh Long Đình dựng một cây tích trượng và một cây thần phan bên trên viết toàn chữ Tàu
- Chữ đó nghĩa gì vậy? Hương quay sang hỏi Ngọc Tiên
- Là Bành Cư, Bành Kiêu, Bành Chất, còn có Ba hồn cùng tới, Bảy vía cùng lại, Chín vía cùng đến. Ngọc Tiên chỉ từng chữ giải thích
Bành Cư, Bành Kiêu, Bành Chất, đây không phải là ba ông Đại tướng âm binh, Tam Bành - Sừng, Sỏ, Sắt mà phái Phù thủy miền Bắc hay nhắc đến sao? Vậy là pháp lễ này theo nghi lễ của phái Phù thủy mà tiến hành – hắn thầm nghĩ.
Sát dưới mép nước hàng loạt các câu cầu bằng vải trắng được bắc lên sáu chân cọc tre trải dài đến tấm ván kê trên tay đòn Long Đình. Mặt vải không hề chấm xuống nước mà nối với cây cầu bằng dọc chuối. Họ dùng dao khía vào thân chuối rồi bẻ ngang cái miếng đã khía ấy ra tạo thành các bậc thang, để linh hồn bước lên cầu đợi các quan tiếp dẫn nhập vào thần phan. Dọc cây cầu vải cắm các lá cờ giấy có ghi thần chú.
Trên mặt sông có vài con thuyền đang neo đậu. Trong lòng thuyền chất đầy hình nhân bằng giấy, các cái nồi đất đậy kín vung, bên trên dùng gạch chèn chặt. Còn có một con gà trống nhốt trong lồng
- Con gà đó làm gì nhỉ. Trừ tà phải dùng gà đen chứ. Ngọc Tiên thắc mắc
- Con gà này chỉ để tế lễ thôi, không phải để cắt tiết lấy máu trừ tà đâu. Hắn đáp
- Thế mấy cái nồi đất kia chắc để cúng cơm cho họ nhỉ? Tùng kều hỏi
- Không phải đâu, là nồi bùa đấy, bên trong tôi thấy ông thầy đặt lá bùa vào đó. Một người bên cạnh chen miệng vào nói
Cả một đám người trên bờ lao xao, hóng hớt nhìn xuống dưới sông.
Ông thầy trên dưới bảy mươi tuổi cùng mấy người phụ tá ăn mặc trang nghiêm. Họ lục tục ngồi vào cái chiếu trải trên bờ sông bắt đầu tiến hành khóa lễ. Đám người bên ngoài im thin thít không dám làm ồn nữa.
Tiếng chuông ngân lên một hồi, ông thầy chắp tay khấn vái rồi bắt đầu e a đọc kinh. Các bài kinh như Kinh Địa tạng vương Bồ Tát, Kinh Đại Bi, kinh khuyên chúng sinh quy y cửa phật... Mọi người bắt đầu gà gật buồn ngủ theo điệu ê a của ông thầy thì thấy ông đọc một tràng các câu Hán Việt cái gì mà:
...
Phách lạc tuyền đài,
Hồn quy Bắc phủ,
Tiền căn vị thoát oan khiên
Đại kiếp chung lâm khổ cảnh
...
Kiền kỳ siêu độ
Vài người tỉnh cả ngủ ngồi thẳng lưng ngển cổ nhìn những cây cầu vải trắng dưới lòng sông
- Sao vẫn không thấy gì nhỉ? Vài người thắc mắc
Bọn hắn băn khoăn "Thấy gì là thấy cái gì?". Tùng kều quay sang hỏi
- Thế mày có thấy gì không?
- Chả thấy gì cả. Hắn đáp
Ông thầy cùng mấy người phụ tá vẫn ngồi khoanh chân, tay kiết ấn miệng lầm rầm đọc. Mọi người chợt im phăng phắc chăm chú nhìn. Phía dưới lòng sông những luồng nước trồi lên, rẽ ra như có cá đang bơi đến. Những con thuyền bắt đầu lắc lư chòng chành. Vài người bắt đầu lo sợ, lau mồ hôi trên trán. Rõ ràng dưới nước chả nhìn thấy con cá nào mà sao nước cứ rẽ ra rồi tụ lại chỗ mấy cây cầu vải và các con thuyền gỗ. Tiếng cạo rồn rột vào mạn thuyền gỗ vang lên khiến tim mọi người như nảy lên.
-