Thật ra thì Quang Sơn Hiền Nhân đã muốn ngừng, lúc này sáu vị trưởng lão đều đã ở thế cưỡi hổ khó xuống, tốc độ ra đề rõ ràng là đã chậm lại, mỗi lần ra đề đều phải ngắc ngứ một lúc lâu, trên mặt mỗi một người đều là vẻ lúng túng không còn ánh sáng.
Những lão gia hỏa này, hôm nay khuôn mặt coi như là đã mất hết.
Phó Thanh Y nhìn từng người bọn Lục Cốc Hiền Nhân đều lộ ra nét mặt già nua khổ sở, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng mà trong lòng cũng có chút để ý, biểu hiện của Bạch Thương Đông thực sự là quá kinh thế hãi tục, chưa từng thấy qua có người nào đối câu đối như vậy.
Bọn Lục Cốc Hiền Nhân nói ra những câu đối lúc sau kia, một câu cũng đều không phải là ngay lập tức có thể đối được, có vài câu thậm chí là một năm nửa năm cũng không có khả năng nghĩ ra được, nhưng Bạch Thương Đông lại căn bản là không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đọc ra, chuyện này thực sự là quá kinh người.
Nếu như nói là lúc trước Bạch Thương Đông đã từng nghe nói qua những câu đối này, khả năng đó cũng không nhiều, bọn Lục Cốc Hiền Nhân nói ra câu đối đa dạng cái gì cũng có, có chút liền Phó Thanh Y cũng chưa từng nghe qua, hắn không tin với tuổi tác của Bạch Thương Đông, hiểu biết có thể uyên bác hơn so với chính mình.
Chẳng lẽ thiên hạ thật sự có thiên tài như vậy? Chẳng trách liền Kính Trần sư huynh đều nguyện ý thu hắn làm đệ tử, tài năng của người này thật sự là kinh thế hãi tục.
Ánh mắt của Phó Thanh Y rơi lên trên người Bạch Thương Đông, lại có chút xuất thần: Hy vọng hắn không phải là một Phó Tử Y thứ 2, nếu không rất có thể gây hại gấp mười lần so với Phó Tử Y.
Trên mặt Lục Cốc Hiền Nhân lúc này không còn ánh sáng: Không thể cứ thua như vậy, nếu thua như vậy, về sau chúng ta còn có mặt mũi nào dừng chân ở trong thư viện, xem ra chỉ có thể dùng một câu kia rồi.
Lúc đến phiên Lục Cốc Hiền Nhân ra đề, trong nội tâm của Lục Cốc Hiền Nhân hơi vùng vẫy phút chốc, cuối cùng ánh mắt kiên định xuống, nhìn Bạch Thương Đông nói ra một câu đối: Nước biển triêu, triêu triêu triêu, triêu triêu triêu lạc.
Câu này vừa ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến thành cổ quái, ngay cả sắc mặt của Phó Thanh Y đều cổ quái nhìn Lục Cốc Hiền Nhân, để cho mặt già của Lục Cốc Hiền Nhân đỏ lên.
Câu này chân chính là tuyệt cú, câu này liền khắc ở trong Hải Nhai Viên của Nam Ly Thư Viện, đó là tuyệt cú mà viện trưởng thứ nhất của Nam Ly Thư Viện, cũng chính là người sáng lập Nam Ly Thư Viện lưu xuống, đến nay đã có vạn năm nhưng không có ai có khả năng chân chính đối được tuyệt cú này.
Trong lòng Phó Thanh Y thầm than: Lục Cốc a Lục Cốc, ngươi cần gì phải làm thế chứ, tự dồn chính mình đến mức độ này.
Năm vị trưởng lão bọn Quang Sơn Hiền Nhân đều không nói gì, bị ép tới mức đem câu này nói ra, có thể nói bọn họ đã thua, Bạch Thương Đông không đối được, bọn họ cũng đều cảm thấy không còn mặt mũi.
Hào Liên Ẩn gần như là không nỡ nhìn tiếp, liền câu đối của lão tổ tông này đều lấy ra, hôm nay bọn Lục Cốc Hiền Nhân có thể nói là khuôn mặt đều mất hết, chỉ còn lại một tầng khố cuối cùng rồi.
Không có người nào cho rằng Bạch Thương Đông có khả năng đối được, đều cảm thấy trận tỷ thí câu đối này đã kết thúc, ngay cả bọn Lục Cốc trưởng lão cũng không chuẩn bị nhắc lại chuyện Bạch Thương Đông bại trận, chỉ hy vọng mau chóng kết thúc.
Phù vân trường, trường trường trường, trường trường trường tiêu.
Ai ngờ Bạch Thương Đông lại đột nhiên đối lại một câu.
Hứng thú của Lục Cốc Hiền Nhân đã có chút nhạt xuống, thuận miệng nói: Một câu này của ta còn có cách đọc thứ 2: Nước biển hướng triêu, triêu triêu triêu, hướng triêu rơi.
Thật là đúng dịp, một câu của ta cũng có cách đọc thứ hai: Phù vân trường trường, trường trường trường, trường trường tiêu.
Bọn Lục Cốc Hiền Nhân đều ngẩn người, loại biến hóa câu thứ hai này, Bạch Thương Đông lại vẫn thật sự là đã đối được.
Ngươi làm đã rất không tồi, tài hoa ở phương diện câu đối xác thực là bất phàm, nhưng mà câu này của ta còn có cách đọc thứ ba: Hải thủy triêu triêu triều, triêu triêu triều triêu lạc.
Lục Cốc Hiền Nhân lúc này đã không còn coi thường Bạch Thương Đông giống như lúc bắt đầu nữa, thậm chí đã coi Bạch Thương Đông là đối thủ ngang hàng.
Vậy thì cũng thật là trùng hợp, một câu của ta cũng có cách đọc thứ ba: Phù vân trường trường trường, trường trường trường trường tiêu.
Bạch Thương Đông cười một tiếng, cũng nói ra cách đọc thứ ba.
A! Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn Bạch Thương Đông, mặt viết đầy ngơ ngác, nhìn Bạch Thương Đông giống như là đang nhìn quái vật.
Lại thật sự đối được? Quang Sơn không thể tin được nhìn về